Sau khi đến "công ty", mới biết mình đã bị lừa bán. Công việc của nạn nhân là gọi điện, nhắn tin qua app để lừa người chơi đánh bạc, đầu tư tiền ảo… ]]> Wed, 28 Sep 2022 21:11:00 +0700 Trong tư thế nằm ngủ bạn nên thay đổi tư thế nghiêng của mình, Việc nằm ngửa suốt quá trình ngủ sẽ khiến tử cung của bạn đè lên tĩnh mạch chính làm giảm sự lưu thông máu về tim. Bạn nên đặt mua một gối ngủ dành cho bà bầu hoặc kê một cái gối dưới chân lúc ngủ. Nhật ký Mèo khôn, cuốn nhật ký độc đáo, hài hước mà sâu sắc như vậy đó. Nhật ký Mèo khôn hay chính cuộc sống con người vẫn đang tiếp diễn. Nhật ký Mèo khôn - nhật ký của một chú mèo được nhân cách hóa, thông minh, cá tính bậc nhất. Thấu hiểu tiếng người (1)Thất khiếu linh lung: Khuôn mặt đẹp đẽ, lung linh Phía trên đại điện, An Hoài Cẩn xoay chén rượu tinh xảo trong tay, hỏi một nữ tử đang ngồi trong đại điện, trong mắt tràn đầy ý cười: "Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?" hoặc của người thứ ba. - Theo Điểm 1 Điều 69 Luật HNGĐ 2014 thì cha mẹ phải tôn trọng ý. kiến của con, việc không đồng ý trong việc kết hôn ở đây được xem là. không phù hợp và vi phạm Điểm b Khoản 2 Điều 5 vì việc kết hôn là. do hai bên nam nữ tự nguyện, gia đình Vay Tiền Nhanh. Edit âm lịch vừa qua, nữ tử Minh Nhạc chờ đợi nhất chính là lễ hội ngắm hoa vào tháng 3, tháng 4. Những tiểu thư thế gia đều mặc những bộ y phục xinh đẹp, trên đầu cài trâm hoa đào. Tiểu thư thế gia đều tụ tập ở ngoại thành núi Mỹ Nghênh Du ngáp một cái, được Linh Trúc dìu xuống xe ngựa. Nàng đối với lễ hội ngắm hoa này không quá hứng thú, mấy năm trước còn có thể cùng ca ca ngắm hoa uống rượu múa kiếm, chỉ là mấy năm nay ca ca vừa đi, cứ đi đến nơi nào cũng sẽ có tiểu thư thế gia quấn tới, hại ca ca nàng tránh xa lễ hội năm hoa này, bây giờ chỉ có thể ngắm hoa cùng các tỷ muội, ít nhiều mất đi hứng nay là theo yêu cầu của hội ngắm hoa, cần một bộ ý phục mới, mới đến Lâm Lang Các để mua trang sức xiêm y, vẫn có vài phần vui đi vào, quản sự tiến lên chào đón. “Tần tiểu thư đến rồi, mời ngài đi dạo một vòng quanh lầu một xem có hứng thú với cái nào không, lầu hai chúng ta sẽ chuẩn bị cho ngài.”Quân Hàm nhìn An Hoài Cẩn ngồi bên cửa sổ cầm ly rượu ngắm người đến người đi “Làm sao, mới về đã nhớ cuộc sống ở Vô Ưu các rồi à.”“Cuộc sống kinh ngày nào cũng như nào không có gì thú vị.” Xoay cái ly trong tay, làm trên mặt nha đầu xuất hiện vẻ tức giận mới thú vị. Còn tuổi nhỏ, mà cứ làm như đã già Hàm lắc cây quạt trong tay, cũng không ở quạt ra. “Vốn là như thế.”An Hoài Cẩn nhìn nửa ngày ngoài cửa sổ, nhớ đến mấy ngày nữa là lễ hội ngắm hoa “Bên kia là Lâm Lang Các, đi thôi, mua cho mẫu phi ta một chút món đồ nhỏ.”Tần Nghênh Du đi dạo một hồi, liền đụng kẻ không có mắt. Chính mà nói là một kẻ tự lao đầu vào.“Ta tưởng là ai, hóa ra Nghênh Du luôn ăn mặc khiêm tốn, không có nhận ra.” Lăng Trân mới từ xuống xe ngựa, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, liền tùy ý mở miệng, nói xong liền hối hận. Hôm nay Tần Nghênh Du mặc y phục mới được may từ băng ti cẩm tú được Hoàng Thượng ban thưởng cuối năm. Nàng không muốn quá khoa trương, mặc bên ngoài một chiếc áo choàng, cũng không quá khiêm tốn, vân cẩm sinh động như thật, xen lẫn với kim ti ánh Trân không nghĩ đến sẽ trực tiếp ăn cái mặt lạnh, đối phương không hề để ý đến lời của mình. Tự mình dạo chơi. Thường ngày Tần Nghênh Du và Lăng Trân không có giao tình, chỉ là có chút mâu thuẫn với khuê mật của nàng Mộ Linh Uyển. Mộ Linh Uyển không ở đây, nàng thật sự mặc kệ nàng ta.“Tiểu thư, người xem cây trâm này, người mang nó nhất định hơn Thượng thư tiểu thư một bậc ở hội ngắm hoa.” Thượng thư tiểu thư, chính là Mộ Linh Trân lấy ra so sánh, Tần Nghênh Du đột nhiên cảm thấy nàng ta có chút chướng mắt.“Từ Hàn, ngươi nhìn cây trâm này xem, có phải trước đó Uyển Nhi nhìn trúng cái này không.”Từ Hàn và Tần Nghênh Du trao đổi ánh mắt, vô cùng phối hợp nói “Tiểu thư, nô tỳ cũng nhớ rõ không rõ lắm”“Vậy thì cứ tính đi. Bảo chưởng quầy gói hết mấy cái này đi. Dù sao gần đây nàng ấy cũng bị cắt tiền tiêu vặt.”“Tốt thì tốt, nhưng mà tiểu thư, hôm nay chúng ta không mang nhiều ngân lượng như vậy, lát nữa phải bảo người đem tới.”Lăng Trân nghe thấy liền đi tới, dáng vẻ chanh chua cay nghiệt, bất luận là chuyện gì nàng đều phải tranh giành với Mộ Linh Uyển một phen.“Nghênh Du, cây trâm này thật đẹp.”Lúc này ánh mặt Tần Nghênh Du mới rời khỏi cây trâm “Đáng tiếc, Uyển Nhi nhất định rất thích, nhưng mà lại không mang đủ ngân lượng đi.”Lăng Trần cười cười, gọi tỳ nữ sau lưng lại. “Trước khi ra cửa có mang theo một chút, chắc là đủ, không bằng Nghênh Du ngươi nhường cho ta đi, ngày khác ta đeo cho Mộ Linh Uyển xem.”Còn cố ý đeo cho nàng nhìn, không là nàng tức chết lúc chưởng quầy đến đây “Nhị vị muốn mua một loạt cây trâm này?” Sau đó báo Nghênh Du nhíu mày “Chúng ta thật sự không mang đủ sao?”Nha hoàn Lăng Trân kéo tay nàng, trộm nói “Tiểu thư, đây là nửa bổng lộc của lão gia, nếu mua thật ngài ấy sẽ rất tức giận.” Lăng Trân nâng cánh tay, không để ý lời nàng Nghênh Du nháy mắt, Từ Hàn lập tức mở miệng “Quá tốt rồi tiểu thư, chúng ta có đủ ngân lượng.”“Vậy, chưởng quầy……”“Chưởng quầy gói lại cho ta.”Nói được một nửa bị người ta ngắt mất, nàng cũng không giận. Lãnh đạm liếc nhìn chưởng quầy, chưởng quầy không nhanh không chậm “Nhị vị tiểu thư nếu đều nhìn trúng, vậy the quy củ Lâm Lang các, ai trả giá cao hơn thì được.”Tần Nghênh Du chậm rãi liếc nhìn Lăng Trân, không chút để ý mở miệng “Từ Hàn. Báo giá đi.”Lăng Trân một bên không đợi Từ Hàn báo giá, trực tiếp mở miệng “Chưởng quầy, ta ra con số này, ngươi mau gói cho ta.”Chưởng quầy hướng về phía Tần Nghênh Du chắp tay thi lễ “Không biết vị tiểu thư có báo gia nữa không?”Tần Nghênh Du nhìn Lăng Trân “Ngươi nhất định phải trả cái giá cao như thế để cướp với ta?” Đó là một tháng bộc lộc của cha nàng.“Ta thật sự quá thích cây trâm đó.”Không có cuộc cãi vã trong tưởng tượng, đối phương bình thản nói “Vậy thì cho ngươi đi.”Chưởng quầy lập tức cho người đến tính tiền đóng gói, chính mình đứng tại chỗ, nói “Tiểu thư, lầu hai đã chuẩn bị tốt, mời theo ta lên.”“Lầu hai, sao ngươi có thể lên lầu hai?”Lâm Lang các này cũng là có người chống lưng. Lầu hai là dành cho khách quý Lâm Lang Các, toàn bộ Minh Nhạc không có mấy người có thể lên lầu hai, số người cực ít. Giờ phút này. Người ngu xuẩn cũng đã kịp phản ứng. Có thể lên lầu hai sẽ chọn trang sức ở lầu một ư? Nàng cầm đồ trang sức đã được gói cẩn thận trong tay, tức giận đến mức suýt chút nữa ném đi, cuối cùng vẫn không xuống tay này, Tần Nghênh Du thật sự không muốn để ý nàng. Người sau lưng Lâm Lang Các là ai, người khác không biết, nàng biết. Lâm Lang Các này vốn lễ vật An Vương gia dành cho Vương phi, lúc mới lập ra, An vương phi đã phân phó, nàng chỉ cần đến chọn là Hoài Cẩn vừa vào cửa đã được xem trò hay, nhìn nha đầu kia thong thả ung dung lên lầu hai để lại người vừa mới tranh đoạt với nàng. Nha hoàn giữ cửa nhìn thấy An Hoài Cẩn cũng không cản lại. Ở lầu hai có phòng nghỉ, thế tử nhất định là đi dạo mệt mỏi, chạy tới uống ngụm Nghênh Du ở phòng bên cạnh phòng của An vương phi. An Hoài Cẩn đến phòng của nàng, một đường thông suốt không trở ngại, Linh Trúc và Từ Hàn muốn ngăn lại, An Hoài Cẩn uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua, đẩy cửa tiến vào.“Này, nha đầu.”Hai người đều sửng sốt, Tần Nghênh Du chỉ mặc áo lót. Đứng cạnh bình phòng, khó tin trừng mắt nhìn hắn.“Ta không phải cố ý.” Dứt lời, hắn liền chạy ra ngoài. Tần Nghênh Du tùy tiện mặc áo khoác ngoài, một chưởng đánh về phía hắn, chiêu thức cực kỳ mạnh Hoài Cẩn tự tiện đi vào vốn là đuối lý, bây giờ tất nhiên không dám đánh trả, chỉ dám trốn tránh. Bị nàng đuổi hết nửa phòng “Ngươi nha đầu này, toàn thân áo dài quần dài, ta không thấy gì mà lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.”Cô nương trước mặt vừa nghe. Xuống tay ác độc hơn, lấy cây sáo ngọc bên cạnh, đánh về phía An Hoài Cẩn. An Hoài Cẩn bị nàng dồn đến bên tường, mũi chân nhẹ đạp lên mặt tường, xoay người một cái, bay đến phía sau nàng, một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay nắm lấy cổ tay cầm sáo ngọc của nàng, ôm nửa người nàng vào trong lồng ngực.“Ta thật sự không phải cố ý.”“Thế tử cảm thấy ngài đã ở nơi này thì còn có thể tin tưởng được sao?”Lật cổ tay giữ sáo ngọc đâm đến cánh tay hắn, An Hoài Cẩn bất đắc dĩ nắm lấy cổ tay nàng cướp lấy cây sáo trong tay nàng. Người trong ngực đột nhiên buông cây sáo ra, mũi chân dùng sức, chân bị khống chế ngược thật là một khắc cũng không thể cảnh giác, bị nàng câu lấy chân, mượn lực của nàng hai người cong lưng về phía sau, góc áo vẽ nên độ cung duyên dáng. Tần Nghênh Du khóe miệng cong lên, dồn lực vào cổ tay, đầu ngón tay móc vào sáo ngọc, ở xoay hai vòng trong tay, lại lần nữa đâm tới cổ tay hắn, bởi vì động tác quá lówn, An Hoài Cẩn buông cổ tay nàng ra. Tần Nghênh Du được như ý nhanh chóng xoay người, chân đá vào bên hông hắn, lại nhẹ nhàng bị ngăn Hoài Cẩn thừa dịp nàng bị khống chế, cướp lấy sáo ngọc, ném qua một bên “Nàng nha đầu này tức giận lên thật đáng sợ, ngày khác ta nói chuyện với nàng sau.”Dứt lời, nháy mắt với nàng một cái, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Trước khi đi, còn không vẫy tay với nàng.“Tiểu thư, người không bị thương chứ.” Linh Trúc Từ Hàn nhanh chóng kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, Tần Nghênh Du nhìn cửa sổ mở ra, cành liễu đung đưa, gió lạnh thổi đến, cũng khó có thể dập tắt hỏa khi của nàng.“An thế tử này…… Thật là” Linh Trúc cắn môi, cuối cùng ngại thân phận, không có nói tiếp. Tần Nghênh Du mặc kệ, nàng nói tiếp “Thật là một kẻ đăng đồ tử.”Từ Hàn cúi đầu, không biết vì sao có chút buồn cười. từ trước đến nay lúc gặp chuyện đều vô cùng lãnh đạm. Mặc dù bây giờ trong mắt mang theo hỏa khí, nhưng vẻ mặt hôm nay thật sự rất sinh tối một ngày trước hội ngắm hoa, Tần Nghênh Du quấn lấy Tần nghênh Hiên so kiếm, trong viện nàng hoa đào hoa lê nở không ít, cánh hoa hồng phấn trắng nõn rất đẹp. Tần tướng quân và Tần phu nhân nhàn hạ ngồi dưới tán cây, thỉnh thoảng bình luận vài câu. Quản gia đưa đến rượu hoa đào hợp với phong cảnh, Tần Nghênh Du không cẩn thận mê rượu uống nhiều hơn mấy hớp. Tần phu nhân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, phân phó Linh Trúc và Từ Hàn chăm sóc cẩn thận, liền dẫn phu quân và nhi tử mình trở về Nghênh Du nhìn trong sân hoa rơi tán loạn, một chút nữ tính cũng lộ ra ngoài, bảo Linh Trúc và Từ Hàn tìm đàn tranh, trộm một ít rượu hoa đào, chuẩn bị cùng hai nàng không say không Hoài Cẩn đến liền thấy nàng đỏ mặt nhìn hoa đào nở rộ trong sân cười ngây ngô, mỹ nhân như ngọc, cảnh đẹp ý vui.“Này, nha đầu thối. Cho nàng lễ vật bồi tội.” Tần Nghênh Du thấy rõ người đến, còn nhớ mang máng chuyện mấy ngày trước, cầm kiếm một bên ra An Hoài Cẩn cơ trí thông minh, ném lễ vật trên bào, mũi chân câu lấy một thanh kiếm khác, ngăn cản chiêu thức của nàng. La hét “Ta nói, nàng có phải là đang giả say không.”“Sao mà mỗi lần gặp ta đều động thủ.”Ngay sau đó phát hiện nàng say thật, chiêu thức có chút hỗn loạn, tính công kích yếu dần, còn bắt chước động tác của hắn. An Hoài Cẩn vừa định khen nàng say thành như vậy, còn có thể đạp hoa bay lên, khinh công không tệ. Giây tiếp theo nàng lại quay quay đầu, có chút choáng váng đứng ở tại chỗ. Mếu máo nói với hắn “Ngươi đừng nhúc nhích.”Hắn không nhúc nhích tâm nàng không vững, mơ hồ nhào về phía trước. An Hoài Cẩn bước nhanh về phía trước, đưa tay ôm lấy cây đào hoa sáng rực, gió nhẹ thỉnh thoảng thổi làm cách hoa rơi xuống dưới. Rơi trên người hai người, không khí cũng rất ngọt Nghênh Du say ngã vào trong ngực hắn, còn không an phận xoay tới xoay lui. “Ai bảo ngươi ôm ta”Bạch nhãn lang thế này, An Hoài Cẩn thật muốn ném nàng Nghênh Du kéo ống tay áo của hắn, đón lấy cánh hoa đào đang rơi xuống, cánh hoa rơi trên ngón tay trắng nõn như bạch ngọc, xuất hiện trước mắt hắn.“Ngươi xem, có phải rất giống đôi mắt của ngươi hay không.”An Hoài Cẩn nhìn bộ dáng mơ hồ của nàng, cười khẽ. Ánh mắt tựa như say mà không say, mắt sắc thâm thúy. “Ngươi xem, ngươi cười lên càng giống hơn.”An Hoài Cẩn nâng nàng dậy, nàng tùy ký năm ống tay áo của hắn, trên mặt là nụ cười chói lọi “Ánh mắt không tồi, chỉ mong sau này nàng vẫn có thể giữ câu nói này.”Người tập võ, thính lực phi thường. Nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng bước chân, ôm người vào trong phòng, ném con ma men trên giường. Ôm cánh tay đứng ở mép giường nhìn nha đầu kia tự mình chui vào trong chăn, lăn đi lăn lại, bọc chính mình lại, chỉ chốc lát liền ngọ nguậy, hơn nửa người lộ ra ngoài. An Hoài Cẩn cười nhạo, đắp lại chăn cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã ngủ.“Không tim không phổi.”Ngày thứ hai Tần Nghênh Du tỉnh lại, cũng không có phản ứng gì, chỉ nghĩ là đã có người đút canh giải rượu. Nghiêng người liền thấy hộp gỗ lim tinh xảo, mở ra nhìn, là một cây trâm hình đào tinh xảo. Cây trâm này cực kỳ đẹp, dùng tơ vàng tạo thành nhụy hoa, uốn lượn thật dài, làm nên một vẻ đẹp khác nhạc hội ngắm hoa, nữ tử vừa tròn 15 tuổi, trưởng huynh trưởng tỷ trong nhà sẽ đưa trâm hoa đào. Tần Nghênh Du nghĩ chắc chắn là ca ca đưa đến, xuống giường tự mình búi tóc với cây trâm hoa đào. Còn đắc ý dào dạt ngắm mình trong gương, vô cùng phu nhân nhìn thấy cây trâm hoa đào kia của nàng, khen vài câu. Trong lòng mừng thầm, ánh mắt nhi tử đã tiến bộ. Đánh giá 10/10 từ 1 lượt An vương thế tử An Hoài Cẩn phong lưu phóng khoáng, tuy hành sự quái đản nhưng lại có vẻ ngoài thất khiếu linh lung 1. Là người trong mộng đứng đầu của các nữ tử chốn khuê phòng Minh Nhạc đế quốc. Chỉ là hắn có một sở thích cá nhân nhỏ nhỏ, là trêu chọc đại tiểu thư lạnh lùng băng sương của phủ Uy Vũ đại tướng quân kia.1Thất khiếu linh lung Khuôn mặt đẹp đẽ, lung linhPhía trên đại điện, An Hoài Cẩn xoay chén rượu tinh xảo trong tay, hỏi một nữ tử đang ngồi trong đại điện, trong mắt tràn đầy ý cười “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”Tần Nghênh Du âm thầm cắn răng, gặp qua ở đâu. Ba ngày trước, ở khuê phòng của nàng, mấy năm trước, trên cây nhà người lạnh lẽo như biên giới phía bắc quanh năm sương tuyết, khiến người ta chùn bước. Một người náo nhiệt như ngôi sao sáng nhất trong cung điện, khiến từng người từng người đuổi theo. Cứ như vậy tiến đến cùng nhau. Edit tháng 6, đoàn sứ thần Nam Quốc vào kinh, đúng lúc hoa nhài trong kinh thành Minh Nhạc nở rộ, Hoàng Đế thừa dịp hoa nhài khoe sắc chào đón khách quý, tổ chức yến tiệc ở Ngự Hoa Nghênh Du ngồi trên ghế, sắc mặt không đổi châm trà cho mẫu thân, vài ánh mắt tuỳ ý đánh giá trên người nàng. Thiếu kiên nhẫn như vậy, quốc yến vừa mới bắt đầu, Hạ Hầu gia đã không nhịn được mà ra tay sao?Nàng không chút để ý nhìn vài lần, đụng phải An Hoài Cẩm ngồi trước Hoàng Đế. Quốc yến kiểu này, từ trước đến nay hắn đều không đến, dù sao mọi chuyện có Hoàng Đế làm chủ cho. Quả thật bất ngờ khi thấy hắn ở Hoài Cẩn cũng nhìn về phía này, mắt đào hoa cong cong, không trốn tránh chút nào, nâng chén với nàng. Tần Nghênh Du liếc hắn một cái, không nhìn hắn tác nhỏ này tất nhiên không thể trốn khỏi ánh mắt Hoàng Đế ngồi trên cao, cô nương Tần gia này thật là có ý hội tiến hành được một nửa, Hạ Hầu gia bắt đầu không an phận. Hạ Hầu Vũ Bác kia trắng trợn khiêu khích Tần gia, yêu cầu muốn luận võ cùng Tần Nghênh Linh Uyển bên cạnh nàng nói nhỏ “Thật là tự xem trọng mình. Nghênh Hiên ca ca cũng không phải để hắn tùy ý khiêu chiến.” Tần Nghênh Du vẫn bình thản uống trà như cũ, đây tất nhiên không phải mục đích thật sự của hắn là quốc yến, lại còn là ngày đầu tiên Hoàng Đế sẽ không để cho bọn họ gây chuyện.“Thần thấy nữ nhi Tần tướng quân hôm nay cũng tham gia yến hội, không bằng để biểu muội thần Hạ Hầu Hà Âm và nữ nhi Tần tướng quân đánh với nhau vài chiêu trợ hứng.”Hạ Hầu Vũ Bác tuy tập võ nhưng lại càng am hiểu văn hơn. Biểu muội hắn Hạ Hầu Hà Âm từ không có nhiều hứng thú với cầm kỳ thi hoạ, chỉ có hàng năm luyện võ. Mục đích chủ yếu của Hạ Hầu gia là nhằm vào Tần gia. Mà mục đích chính là để nàng luận võ với Hạ Hầu Hà Âm. Nàng nhìn nàng ta, không bằng hôm nay nàng chấp Đế nhìn qua, gật đầu với Tần Nghênh Du. Nhớ lại hai ngày trước phụ thân đã giao phó “Du Nhi con tùy ý ra tay, bệ hạ nói, mọi chuyện có ngài ấy làm chủ.” Tần Nghênh Du buông chén trà trong tay, theo chưởng sự trong cung đi thay y mỹ nhân như hoa như ngọc cầm kiếm đứng giữa Ngự Hoa Đế nhìn An Hoài Cẩn đang chơi đùa quạt xếp trong tay, giống như không hứng thú với trận quyết đấu này. Hoàng Đế híp mắt không thể hiểu nổi hai đứa nhỏ này. Một người lạnh giá như biên giới phía bắc quanh năm bão tuyết ,làm người khác chùn bước. Một người náo nhiệt như ngôi sao sáng nhất trong cung điện, khiến từng người từng người đuổi trống đột ngột vang lên, thanh âm lúc ẩn lúc hiện. Hạ Hầu Hà Âm cầm kiếm chạy nhanh đến, đối mặt với nữ tử vẫn luôn đứng tại chỗ, trong mắt không có cảm xúc đàn tranh nâng cao, nàng ngước mắt, trong chớp nhoáng, lãnh kiếm ra khỏi vỏ, đao quang kiếm ảnh 1. Cầm kiếm chặn lại, khoé miệng cong lên một chút, nhanh chóng ra tay, ba chiêu đẩy nàng ta trở về.1 đao quang kiếm ảnh tàn sát khốc liệtHạ Hầu Hà Âm buộc phải lùi về sau vài bước, không thể tin được nhìn nàng. Dù sao cũng là sứ thần, không nghĩ đến nàng ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Là do nàng khinh Đế ngồi trên cao vỗ tay. Hạ Hầu Vũ Bác vẻ mặt có chút dữ tợn. Hoàng Đế nhìn An Hoài Cẩn, hắn vẫn là bộ dáng ăn không ngồi rồi như cũ, ăn điểm Nghênh Du cầm kiếm trong tay, vị quận chúa này vẫn còn chiêu khác Binh khí trong tay va vào nhau, Tần Nghênh Du trong mắt không có cảm xúc gì đối mặt với đôi mắt đầy giận dữ của Hạ Hầu Hà bên giao chiến, hiển nhiên phải có người thua Nghênh Du ra tay không hoa mỹ, không bận tâm mặt mũi Nam Quốc, đẩy lùi quận chúa về phía sau. Đẩy lùi hai bước, nàng lại không ra tay, bất luận kiếm pháp của Hạ Hầu Hà Âm sắc bén thế nào, nàng cũng chỉ đỡ lấy. Hạ Hầu Hà Âm trán đổ mồ Hầu Vũ Bác đứng dậy “Hoàng Đế bệ hạ, không biết quý quốc có ý gì.”Thừa tướng cười tủm tỉm sờ râu “Hai cô nương chơi đùa với nhau mà thôi. Thái tử không cần phải nhúng tay.”Hạ Hầu Vũ Bác bị thừa tướng cảnh cáo như vậy, cũng trở lại bình tĩnh, không tiếp tục nhiều Hầu Hà Âm lại không bình tĩnh như vậy, kiếm như đánh vào bông, bị người ta trêu chọc một hồi. Dần dần, bước chân có chút hỗn loạn. Tần Nghênh Du cong khóe môi, Hạ Hầu Hạ Âm vừa mới cảm thấy không ổn, đối phương đã bay đến cạnh người nàng, bên hông xoay chuyển cùng với cánh hoa nhài bay múa trong không trung, dùng kiếm pháp vô cùng quỷ dị đánh vào lưng, Hạ Hầu Hà Âm thu kiếm nhảy sang một bên, nhưng mà sức mạnh của chuôi kiếm không thể bỏ qua, toàn bộ phần lưng đau Nghênh Du thu tay, chơi đùa thời gian dài như vậy, nàng ta cũng nên ra sát chiêu rồi. Quả nhiên hai người đánh nhau vài chiêu, Hạ Hầu Hà Âm bắn ra ba cây ngân châm từ trong tay áo. Một nhóm nữ tử xem luận võ bên cạnh kêu lên, nàng ta lại bắn ra ba cây châm nữa. Kiếm trong tay đánh đến cùng Nghênh Hiên ngồi ở phía dưới xem chiến, khuôn mặt tuấn tú lạnh tanh. Vị quận chúa Nam Quốc này đúng là thủ đoạn âm hiểm gì cũng dùng. Nhưng đối phương là Du Nhi, nàng ta nhất định sẽ Hoài Cẩn uống trà nhìn thoáng qua, sắc mặt không đổi. Lúc nữ nhân kia chơi đùa với hắn, tùy tiện một cánh hoa cũng thể thành chỗ để nàng mượn lực. Huống gì là một cây ngân Nghênh Du nhìn qua sáu cây châm đang phóng tới, thân hình chuyển động, trường kiếm trong tay ngăn ba cây ngâm châm lại. Mũi chân khẽ nhúc nhích, dẫm lên ba cây ngân châm còn lại xoay người nhảy lên, trường kiếm mang theo gió lạnh đâm về phía Hạ Hầu Hà Âm, nhìn khuôn mặt giật mình của nàng ta, lại thu kiếm, xoay người nhảy về phía sau nàng ta, động tác nhanh đến mức người ta phải tặc lưỡi. Triều thần trong điện trợn tròn mắt nhìn nữ nhi lạnh lùng của Uy Vũ tướng quân đưa lưng về phía họ, trở tay cầm kiếm, trường kiếm chỉ sau lưng quận chúa Nam Quốc kiêu ngạo kia, là vị trí trái Nghênh Du thu kiếm, cầm kiếm hành lễ, đây là lễ nghi so kiếm. Không chiêu nào nàng rơi vào phải rơi vào thế hạ phong, thu kiếm cũng mặc kệ người trên võ đài còn đang ngẩn ra tự mình đi xuống hành lễ với Hoàng Đế.“Tốt, tốt, tốt, thật sự xuất sắc. Người đến, thưởng.” Liên tiếp ba chữ tốt, sắc mặt Hạ Hầu Vũ Bác vô cùng khó coi, bảo người sau lưng đưa người còn đang ngơ ngẩn trên võ đài xuống. Lúc này, thật sự yên tĩnh. Mặt mũi đã mất hết, còn mặt mũi nào mà gây chuyện ở Đế nhớ đến cái gì đó, quả nhiên Ân Hoài Cẩn đang phe phẩy cây quạt trong tay, dáng vẻ vô cùng biếng nhác. Chỉ có cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia đầy ý cười, giống như là ngay từ đầu đã biết được sẽ có kết quả thế này. Tiểu tử tối, có người đang quỳ bên ngoài phòng nào đó trong sứ quán 2, trong phòng vẫn đang vang lên tiếng động đập phá đồ vật.2 Sứ quán nơi ở của sứ thần“Quận chúa, không nên đập phá.”“Quận chúa bớt giận.”Hạ Hầu Vũ Bác lạnh mặt nhìn người đứng hóng chuyện đầy sân. Phất tay bảo bọn họ lui xuống. Nổi giận cho cả Minh Nhạc đều biết nàng ta mới chịu sao? “Đủ rồi. Đừng ném nữa. Giống cái dạng gì.”“Biểu ca.”“Ngồi đó cho ta.”“Biểu ca, Tần Nghênh Du kia không cho muội mặt mũi, muội muốn viết thư, để tỷ tỷ và tỷ phu cùng đến.”Hạ Hầu Vũ Bác nhìn nàng một cái. Gật đầu. Ánh mắt thâm trầm, từ Nam Quốc đến đây, hơn nữa còn là đưa tin, thế nào cũng phải cần một tháng, lúc này càng không thể gấp gáp. Huống hồ chuyện quan trọng nhất là sự kiện kia. Chuyện bọn họ mưu đồ suốt hai năm. Nhất định phải khiến kinh thành Minh Nhạc nổi lên tinh phong huyết vũ 3.3 Tinh phong huyết vũ gió tanh mưa mắt đã đến thời gian nóng nhất trong năm, không khí từng đợt nóng bức truyền đến. Thật vất vả mới đến buổi tối, mọi người đều sẽ ở trong viện mình tránh triềuHoàng Đế hết sức giận dữ “Vụ thứ ba rồi, lại thêm một nữ tử thế gia bị hại, Đại Lý Tự các ngươi có đặt trẫm vào mắt không. Còn có Kim Ngộ Vệ, buổi tối các ngươi tuần tra kiểu gì vậy.”Tất cả mọi người quỳ gối bên trong đại điện, mồ hôi lạnh tuôn ra.“Không được để trẫm lại phải nghe tin có người bị ngộ hại. Bãi triều.”Dưới chân thiên tử, đúng lúc đoàn sứ thần Nam Quốc vào kinh, lại xuất hiện một kẻ hái hoa tặc, đặc biệt chỉ ra tay với các nữ tử được sủng ái của các nhà đại thần, liên tiếp ba vụ. Hoàng Đế vô cùng giận dữ, Đại Lý Tự trước sau không phá được vụ án này. Hái hoa tặc kia là cao thủ võ công, nhưng cao thủ võ lâm trong thiên hạ nhiều vô cùng. Mà những nữ tử thế gia bị hại lại ngại mặt mũi, không chịu phối hợp điều tra, vụ án vô cùng khó đại nhân Đại Lý Tự ngồi trên bàn của mình, xong rồi. Bây giờ Hoàng Đế rất tức giận. Nhắc đến chuyện này lại nhớ đến chuyện xưa, hai mươi năm trước cũng có hái hoa tặc có thủ pháp giống như vậy ra tay với nữ tử nhà trọng thần, cuối cùng bị quan phủ bày thiên la địa võng bắt lại, nơi bắt được lúc đó là khuê phòng của Thái Tử Phi đã được đính hôn, cũng chính là Hoàng Hậu nương nương. Mà lần này hái hoa tặc đi đến đâu, đều lưu lại chữ viết, một chữ “Ninh”. Nữ tử trong tên có chữ “Ninh” không ít, nhưng trùng hợp là tên của Hoàng Hậu nương nương cũng có chữ “Ninh”. Mà bệ hạ cực kỳ sủng ái Hoàng Hậu nương nương. Những chuyện này liên hệ với nhau, lại không phá được án, Thường đại nhân vội uống một bầu chết người hơn là, Hoàng Hậu nương nương trúng độc không rõ nguyên nhân, cũng may thân thể không tháng tám, Hoàng Hậu và mấy vị phi tần được sủng ái đến miếu chùa Hoàng gia ở ngoại thành dâng hương lễ Phật, còn ở lại 7 ngày. Hoàng Đế phái không ít trong binh, cuối cùng dứt khoát hạ chỉ, để Tần gia quân đi theo. Cảm thấy còn thiếu gì đó, dù sao cũng là nữ quyến, miếu chùa lại lớn, địa hình phức tạp. Dứt khoát gọi Tần Nghênh Du vào cung bảo nàng cũng đi là chuyện gì vậy.“Tiểu thư, vừa nãy nô tỳ bất ngờ nghe được tiểu ni cô kia nói sau núi có một sơn động, là một nơi để tránh nóng nhưng lại ít người biết đến. Chúng ta đi xem một chút đi.”Tần Nghênh Du đến cũng không có việc gì làm, đến ngày thứ ba, nàng đã sớm mốc meo. Lá gan của nàng từ trước đến nay đều rất lớn, vừa nghe được liền mang theo người đi này rất bí ẩn. Cây cổ thụ che trời, gió lạnh phơ phất. Nhưng bên trong lại có suối nước nóng, xung quanh lại rất mát mẻ, chùa Hộ Quốc này địa hình quả nhiên kỳ nàng dạo qua một vòng, không có gì nguy hiểm. Tần Nghênh Du đi xuống suối nước nóng, hai người ai cũng không chịu xuống với nàng. Không thì thôi, tự nàng Hoài Cẩn nghe thấy có người nói chuyện, nhìn từ trên cây xuống. Thì thấy nha đầu kia, nàng đã cởi áo ngoài, An Hoài Cẩn nhớ đến dáng vẻ tức giận lần trước của nàng, nhanh chóng dời ánh mắt. Nghĩ lại thấy không đúng, hắn không thể ở lại đây. Kinh tài diễm tuyệt 4, thế tử nổi tiếng kinh thành lần đầu gặp chuyện này, giờ phút này lên tiếng cũng không được, không lên tiếng cũng không được.4 Kinh tài tuyệt diễm đẹp kiến người khác phải kinh sợTần Nghênh Du chỉ mặc áo lót, liền nhảy xuống. Rất thoải mái. Nghe thấy trên cây có động tĩnh, liền ném đá niên nhanh nhẹn nhảy xuống, phe phẩy cây quạt trong tay.“Hảo xảo a.” Giống như chính nhân quân tử không có nhìn nàng.“Sao ngươi lại ở đây?”“Sao ta không thể ở đây.” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia có chút quá phận. Ngữ khí rất là vô tội. Giây tiếp theo liền đá về phía hắn.“Này, nàng nha đầu này, ta đến trước. Đây chuyện ngoài ý muốn.”Tần Nghênh Du bình tĩnh, hôm nay nàng nhất định phải tật xấu này của hắn. Nhanh chóng mặc áo ngoài vào, bàn tay mang theo bọt nước đánh Hoài Cẩn phe phẩy cây quạt, nhẹ nhàng trốn tránh. Tần Nghênh Du vừa thấy gương mặt hắn liền tức giận. Giơ chân đá qua, bị người cầm lấy mắt cá chân, hắn dùng sức, kéo chân nàng lại, tiến lại gần nàng. Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn.“Ngoan, đừng náo loạn. Bây giờ ta sẽ ra ngoài.”Tần Nghênh Du bị lời nói thân mật của hắn làm cho đỏ mặt, chân còn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, giãy giụa không ra. Không chút nghĩ ngợi, kéo ống tay áo của hắn, ý xấu muốn kéo hắn cũng ngã vào suối nước nóng.“Tiểu thư.” Hai người từ bên ngoài chạy vào, thấy tiểu thư nhà mình và An thế tử nổi lên trên mặt nước. Vốn vô cùng lo lắng, tiểu thư nhà nàng bơi không tốt, nhưng nhìn người trong nước con ngươi trong trẻo, động tác không chậm đi chút nào. Hiểu rõ tiểu thư nhà mình đang có hứng hai người cứ đánh đi. Các nàng vui vẻ yên tĩnh ở một bên nhìn hai người đánh nhiên, hai người đều dừng lại. Hai bên sơn động truyền đến tiếng bước chân.“Trốn đi.” Từ Hàn Linh Trúc đều biết võ, lập tức phi thân lên cây. Hai người trong nước cũng ngừng đánh, bơi đến phía sau hòn đá trốn ở nói như thế nào, bị người thấy không tốt. Hơn nữa, bước chân người đến có lực, nhất định là người biết võ, bên trái là bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng của nữ nhân, là một tổ hợp không phù hợp.“Chủ tử, xung quanh không ai.”“Ừ, xuất hiện đi.”An Hoài Cẩn và Tần Nghênh Du nhìn nhau một cái, tiếng bước chân nữ tử vang lên. “Chủ tử.”“Ừ, đêm nay động thủ. Nhất định phải thành công.”“Vâng.”Đột nhiên xung quanh đều yên tĩnh, bước chân trầm ổn của nam nhân kia ngày càng gần bọn họ. An Hoài Cẩn ôm lấy người đang nắm lấy ống tay áo của mình, lặn Nghênh Du bị xuống dưới nước có chút lực bất tòng tâm, nàng biết bơi không phải giống nhau kém. Giờ phút này chỉ có thể tùy ý hắn ôm, nỗ lực nín thở. Chú ý đến ánh mắt người ôm mình có chút không đúng. Cúi đầu nhìn lại, phát hiện áo lót của mình ướt đẫm, lộ ra cái yếm màu nguyệt bạch? bên trong, còn có đường cong phát dục hoàn mỹ của nữ tay véo hắn, lại không cẩn thận sặc nước, khuôn mặt nhỏ phồng lên, nàng không chịu được. Tiếng bước chân trên bờ ngày càng gần, An Hoài Cẩn ôm người chìm xuống. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố gắng nhịn thở của nàng, cau mày. Cúi người hôn trong lồng ngực mở to hai mắt, khó có thể tin nổi. Muốn động đậy, An Hoài Cẩn cầm lấy cánh tay của nàng đặt trên người mình, nhẹ nhàng mơn trớn bên hông nàng, nử tử trong lòng mở miệng ra. Đầu lưỡi của hắn nhân dịp tiến vào trong miệng như để hắn tiếp thêm không khí như vậy cũng không quá khó chịu, Tần Nghênh Du không thầy dạy cũng hiểu ôm lấy eo hắn, một tay ôm cổ hắn, đôi tay còn giận dỗi nhéo hắn. Môi cũng thuận theo mở ra. Áo khoác ngoài của hắn tản ra trong nước, Tần Nghênh Du nhìn thoáng qua, nhắm mắt, đưa chân quấn lấy, tránh để người trên bờ phát hiện có gì không tay có thể ôm hết cái eo thon của nữ tử trong lòng, một tay hắn liền có thể khống chế. Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, để mặc cho hắn tiếp thêm không khí. Bên hông được đôi chân thon dài của nàng quấn lấy, nước suối có chút nóng, giờ phút này An Hoài Cẩn cảm thấy toàn thân bốc lửa. Ôm lấy người đang chậm chạp hít thở nhưng có chút tức giận, chủ động liếm mút môi hắn, dùng sức hướng chui vào lồng ngực hắn, hỏa khí ngày càng bốc lên mãnh liệt.“Tiểu thư, tiểu thư. An thế tử, có thể lên rồi.”An Hoài Cẩn nghe thấy giọng nói, ôm lấy người trong ngực đã có chút không chịu nổi đi lên. Lên bờ mới phát hiện nàng đã hôn mê bất Tần Nghênh Du tỉnh lại đã là buổi chiều, đầu óc choáng váng, thở dốc, còn có chút khó chịu. Linh Trúc đút nước cho nàng, Tần phu nhân đứng ở mép giường, “Biết chính mình biết bơi không giỏi, một hai đòi đi hồ nước chơi, nếu không phải có An thế tử, hôm nay con không dễ dàng tỉnh lại như vậy.”Nằm trên giường nghe mẫu thân nhắc nhở hồi lâu, mới cung kính tiễn người ra ngoài, nằm trên giường duỗi chân. Nhớ tới gì đó “Linh Trúc, sau khi ta hôn mê xảy ra chuyện gì.”Linh Trúc và Từ Hàn liếc nhau một cái, vô cùng khó xử.“An Hoài Cẩn lại làm cái gì.” Người nằm trên giường bệnh thở hổn hển ngồi trúc cúi đầu không biết mở miệng như thế nào, nói như thế nào. Nói tiểu thư người ngất đi, An thế tử hô hấp nhân tạo cho người trước mặt chúng ta, còn đè lên ngực người để người phu nước ra ngoài. Tuy rằng đều là ý tốt, chỉ cần tiểu thư người không ngại cả người quần áo xộc xệch, nước làm quần áo có chút xuyên thấu, trước ngực một mảng đẹp đẽ. Thôi, dù sao cũng không có gì đáng ngại, An thế tử sợ người khó chịu, cởi bỏ dây yếm phía sau lưng ra. Cái gì cần xem cũng đã thấy hết rồi. Nhưng mà, tiểu thư, người thắng một ván, An thế tử cả mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ ửng. Người dùng dáng người của mình đánh bại An thế biết nếu nói như vậy ngay bây giờ tiểu thư nhà nàng có cầm kiếm đi tìm An thế tử đánh một trận. An vương thế tử An Hoài Cẩn phong lưu phóng khoáng, tuy hành sự quái đản nhưng lại có vẻ ngoài thất khiếu linh lung 1. Là người trong mộng đứng đầu của các nữ tử chốn khuê phòng Minh Nhạc đế quốc. Chỉ là hắn có một sở thích cá nhân nhỏ nhỏ, là trêu chọc đại tiểu thư lạnh lùng băng sương của phủ Uy Vũ đại tướng quân kia.1Thất khiếu linh lung Khuôn mặt đẹp đẽ, lung linhPhía trên đại điện, An Hoài Cẩn xoay chén rượu tinh xảo trong tay, hỏi một nữ tử đang ngồi trong đại điện, trong mắt tràn đầy ý cười “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”Tần Nghênh Du âm thầm cắn răng, gặp qua ở đâu. Ba ngày trước, ở khuê phòng của nàng, mấy năm trước, trên cây nhà người lạnh lẽo như biên giới phía bắc quanh năm sương tuyết, khiến người ta chùn bước. Một người náo nhiệt như ngôi sao sáng nhất trong cung điện, khiến từng người từng người đuổi theo. Cứ như vậy tiến đến cùng nhau. [Dịch giả [ [ tình, Cổ đại, Duyên trời tác hợp, Oan gia, Cung đình hầu tước, 1Vs1, Sủng, Thanh thuỷ văn, Truyện ngắn, Thiên chi kiêu tử - Thiên chi kiêu nữ, Nhất kiến chung tình, Dưỡng thành, ... Phúc hắc, Nữ cường, Song xử, Thanh mai trúc mã]

nhật ký nuôi vợ của thế tử