Thành công của Ma Kết chủ yếu là nhờ tinh thần phấn đấu gian khổ và năng lực làm việc của Ma Kết chứ không thể trông mong và sự ban ân của vận may. Ma Kết không thích tầm thường vô vị, không làm được việc gì, đầu óc thực tế thúc đẩy Ma Kết không ngừng cải
Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc. Số ký tự: 0. Gửi. Bình luận Facebook. Top truyện nổi bật của tháng.
Góc bếp nhỏ là nơi mẹ trao yêu thương và sức mạnh để mỗi thành viên trong gia đình tạo nên những điều tuyệt vời nhất. Hạnh phúc của cả gia đình bắt đầu từ bữa ăn mẹ nấu Một bữa cơm dù đơn giản hay cầu kỳ vẫn đều chứa đầy tình yêu thương từ người vợ, người mẹ. Mẹ luôn cố gắng chăm sóc cả gia đình tốt nhất cho sức khỏe.
Bộ phim kể về cuộc sống của những con người trở về sau bom đạn. Trong đó nổi bật là cặp vợ chồng Nam (Hồng Sơn), Thảo (Lê Khanh). Họ nên duyên từ bom đạn và trở về sống chung sau hòa bình. Tưởng chừng cuộc sống sẽ chẳng còn gì khó khăn khi đi qua cuộc chiến. Nhưng không, sự thiếu thốn của cuộc sống hiện tại đã làm cho cuộc sống hạnh phúc ấy tan vỡ.
Mộ An An mỉm cười, "Thất Gia là thần, tôi không phải.". "Cậu là công chúa được thần nâng lên tận trời.". Trần Hoa chân thành nói, đánh giá của Giang Thành về công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan. Mộ An An cười không nói gì nữa. Cả hai cùng im lặng. Sau khoảng một phút
Vay Tiền Nhanh. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái Đang raSố chương 135Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đại, ngọt, sủng. Convert gachuaonl Nguồn CV Tàng Thư ViệnEditor VinJRSố chương 317 chương + 17 NTVốn định uống rượu để lấy thêm can đảm thổ lộ với người trong lòng, kết quả không nghĩ tới là uống say mèm, trước mặt đám đông nôn lên người Cố đại thiếu bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, hậu quả cũng có thể nghĩ, vì mạng nhỏ mà suy tính, cô thừa dịp mọi người không chú ý, vụng trộm chuồn đó, cầm thư tình đã chuẩn bị kỹ, cô đứng ngoài cửa phòng của người trong lòng, cô đang vô cùng thâm tình nghĩ kỹ, cửa liền mở ra, cô lập tức trợn tròn mắt, Cố Mộ Nghiêm?Chân cô như bôi dầu chuẩn bị chuồn nữa, một bàn tay từ phía sau bắt lấy cổ áo của cô, Cố đại thiếu xanh mặt, "Lại để cô chạy, mặt của tôi đặt ở đâu chứ!"Hai người đấu trí đấu dũng một đêm, cũng không nghĩ đến, tỉnh lại đối mặt là một đống tóe lửa, cùng với một đám người chằm chằm vây xem, Tần Tích cho rằng thứ đợi mình là một tờ chi phiếu, sau đó để cô cút ra xa!Là cô đang ảo là ai ngờ, Cố đại thiếu vậy mà không hành động như lẽ thường, ở trước mặt mọi người đổi trắng thay đen, kiên quyết bắt cô phụ trách với anh, mà trưởng bối vậy mà lại còn đồng ý!Đầu óc người nhà họ Cố cũng không bình thường! Cũng không điều tra rõ ràng liền tác thành cập đôi!Thiếu con đâu cũng thiếu đến nổi phải dùng bạo lực để cướp đoạt sao?Tần Tích ngửa mặt lên trời thở dài, đây là cái gì quỷ nha! Cô chỉ cần chi phiếu, không muốn lập gia đình!. . . . . .Cố Mộ Nghiêm vốn chỉ là muốn giáo huấn cái người cả gan làm loạn này, người con gái đoạt đi nụ hôn đầu tiên của anh, đúng là sẽ theo lẽ thường mà giáo huấn, không nghĩ tới chơi đùa thành nghiện, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đến gần phụ nữ, nhưng mỗi một lần đến gần cô, đều làm yết hầu của anh căng thẳng!Hôn Ước Hào Môn Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại ThúcTác giả Tần TíchThể loại Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái Đang raSố chương 135Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Hiện đại, ngọt, sủng. Convert gachuaonl Nguồn CV Tàng Thư ViệnEditor VinJRSố chương 317 chương + 17 NTVốn định uống rượu để lấy thêm can đảm thổ lộ với người trong lòng, kết quả không nghĩ tới là uống say mèm, trước mặt đám đông nôn lên người Cố đại thiếu... có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, hậu quả cũng có thể nghĩ, vì mạng nhỏ mà suy tính, cô thừa dịp mọi người không chú ý, vụng trộm chuồn đó, cầm thư tình đã chuẩn bị kỹ, cô đứng ngoài cửa phòng của người trong lòng, cô đang vô cùng thâm tình nghĩ kỹ, cửa liền mở ra, cô lập tức trợn tròn mắt, Cố Mộ Nghiêm?Chân cô như bôi dầu chuẩn bị chuồn nữa, một bàn tay từ phía sau bắt lấy cổ áo của cô, Cố đại thiếu xanh mặt, "Lại để cô chạy, mặt của tôi đặt ở đâu chứ!"Hai người đấu trí đấu dũng một đêm, cũng không nghĩ đến, tỉnh lại đối mặt là một đống tóe lửa, cùng với một đám người chằm chằm vây xem, Tần Tích cho rằng thứ đợi mình là một tờ chi phiếu, sau đó để cô cút ra xa!Là cô đang ảo là ai ngờ, Cố đại thiếu vậy mà không hành động như lẽ thường, ở trước mặt mọi người đổi trắng thay đen, kiên quyết bắt cô phụ trách với anh, mà trưởng bối vậy mà lại còn đồng ý!Đầu óc người nhà họ Cố cũng không bình thường! Cũng không điều tra rõ ràng liền tác thành cập đôi!Thiếu con đâu cũng thiếu đến nổi phải dùng bạo lực để cướp đoạt sao?Tần Tích ngửa mặt lên trời thở dài, đây là cái gì quỷ nha! Cô chỉ cần chi phiếu, không muốn lập gia đình!. . . . . .Cố Mộ Nghiêm vốn chỉ là muốn giáo huấn cái người cả gan làm loạn này, người con gái đoạt đi nụ hôn đầu tiên của anh, đúng là sẽ theo lẽ thường mà giáo huấn, không nghĩ tới chơi đùa thành nghiện, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đến gần phụ nữ, nhưng mỗi một lần đến gần cô, đều làm yết hầu của anh căng thẳng! Chương Mới Nhất135 Gười Nào Chọc Giận Em Rồi Hả Nói Cho Chồng Anh Sẽ Xả Giận Thay Em134 Đây Đã Là Nơi Rẻ Nhất133 Hạnh Phúc Của Cha Đều Dựa Vào ConDanh sách chươngChương 1 Uống rượu càng thêm can đảmChương 2 Nhanh lấy dao tới đây, tôi muốn làm thịt cô taChương 3 Đào ba thước đất cũng phải bắt được côChương 4 Chiến tranh tâm lý dày vò nhấtChương 5 Chị xinh đẹpChương 6 May mà bà xã không ghét bỏChương 7 Mọi người vây xemChương 8 Không thích hợpChương 9 Cô là chó sao?Chương 10 Năm mươi vạnChương 11 Vợ chưa cướiChương 12 Cố gia giaChương 13 Chuyện như vậy không thể bồi thường tiềnChương 14 Không cần chịu trách nhiệmChương 15 Tôi kết hôn với anhChương 16 Đi dạo phốChương 17 Đụng vào đầuChương 18 Mười đồng một chiếcChương 19 Khốn kiếp, anh thả tôi raChương 20 Cậu hỏi tôi vì cái gì ở chỗ này?Chương 21 Tu hú chiếm tổ chim kháchChương 22 Bộ dáng con rể ngoanChương 23 Cô bị ra rìaChương 24 Bên trong là bã đậuChương 25 Vỏ quýt dày có móng tay nhọnChương 26 Kinh diễmChương 27 Trời thì cao, thượng đế thì xaChương 28 Cô là người xấuChương 29 Anh ta có tin không?Chương 30 Đổi điChương 31 Trèo cao không dậy nổiChương 32 Rối loạnTruyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện
"Tối hôm qua tôi nên ném cô ra ngoài, nói không chừng bây giờ cô đang ở trong ổ của tên ăn mày nào đó làm ăn mày phu nhân rồi." Chết tiệt, anh vậy mà có hảo tâm để cô ở đây ngủ một Tích nổi cáu, một họng máu nghẹn trong cổ họng, lập tức chất vấn anh, "Tại sao anh lại ở trong phòng của thầy Phạm, còn nữa, anh dựa vào cái gì nói với người khác tôi là vợ tương lai của anh, anh có biết như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi hay không hả?"Cô thật vất vả mượn rượu thêm can đảm để đến tỏ tình, kết quả bị anh phá rối, thật sự là siêu cấp buồn bực mà."Buổi tối uống rượu say đến khách sạn tỏ tình, còn thanh danh sao? Cô không phải hy vọng được bước vào căn phòng này sao?" Cố Mộ Nghiêm không chút khách khí châm chọc, lập tức cầm lấy bức thư bên cạnh, xem lướt qua, lập tức cười nhạo, "Bây giờ đã là năm nào rồi, thế nhưng còn dùng cách quê mùa như vậy, hơn nữa còn viết văn cẩu thả, dùng từ nông cạn.""Đáng ghét, anh trả lại cho tôi." Tần Tích thấy anh xem thư tỏ tình của mình, vừa thẹn vừa cáu, xông tới muốn cướp về, nhưng Cố Mộ Nghiêm nhẹ nhàng tránh né, liền trốn thoát, lập tức cô đông đưa theo bức thư, "Nhìn dáng vẻ của cô chắc không phải chưa từng nói chuyện yêu đương chứ?"Tần Tích trừng mắt nhìn anh, "Mắc mớ gì tới anh. Nhanh trả lại cho tôi."Cố Mộ Nghiêm trêu chọc cô, "Trả lại cho cô cũng có thể, bất quá cô phải đáp ứng tôi một điều kiện?""Không thể nào." Ai biết người đàn ông này lại sẽ nghĩ ra biện pháp gì hành hạ cô chứ."Vậy tôi liền đăng thư tỏ tình này lên mạng." Cố Mộ Nghiêm cười tà một tiếng."Anh." Tần Tích tức giận đến phát run, "Vô sỉ.""Tùy cô, nói như thế nào cũng được." Cố Mộ Nghiêm cầm lấy điện thoại di động, chụp ảnh bức thư, "Nếu cô không đồng ý, tôi lập tức liền đăng lên mạng.""Không được đăng." Tần Tích căng thẳng nhìn anh, lập tức tự nói với mình phải tỉnh táo, hít sâu hai cái, "Anh muốn cái gì?"Trên thư đến cùng còn có tên của cô, nếu như bị bạn học thấy được, còn không xấu hổ chết sao, hơn nữa cũng sẽ mang đến phiền phức cho thầy Phạm, cho nên tuyệt đúng không thể đăng lên Mộ Nghiêm lại rót một chén nước cho mình, chậm chạp uống một ngụm, "Đầu tiên, cô phải bồi thường tổn thất tinh thần lẫn da thịt cho tôi, so giá trị con người tôi, như thế nào cũng phải một trăm tám mươi vạn, bất quá tôi biết cô không có tiền, tôi liền giảm giá cho cô, trả tôi năm mươi vạn là được rồi."Tần Tích trợn to hai mắt, quả thực không thể tin được, "Năm mươi vạn? Vì sao anh không đi cướp đi, hơn nữa, dựa vào cái gì tôi phải bồi thường cho anh. Cần tiền đến điên rồi sao?"Cố Mộ Nghiêm cây ngay không sợ chết đứng nói "Tối hôm qua cô say rượu không được sự đồng ý của tôi, cưỡng chế hôn tôi. Hơn nữa còn không chỉ một lần, đây chính là nụ hôn đầu của tôi, cô nói số tiền này có đáng giá không chứ?""Tôi cường hôn anh? Làm sao có thể."Vóc dáng anh cao 1m8, cô có thể cưỡng bức được anh sao? Người đàn ông này là muốn lừa cô hả?"Con gái uống rượu say, phát điên lên hết sức đáng sợ, đặc biệt là cô." Cố Mộ Nghiêm mặt không đỏ hơi thở không gấp nói "Nụ hôn đầu của tôi là để dành cho bà xã tương lai, bây giờ cô cướp nó đi, đương nhiên cô phải bồi thường cho tôi chứ.""Nụ hôn đầu tiên của anh?" Lúc này Tần Tích giận rống lên, "Anh có biết xấu hổ không hả."Tần Tích hoàn toàn không tin Cố Mộ Nghiêm còn nụ hôn đầu tiên, loại đàn ông này, cho dù không phải là chú rể hàng đêm, vậy cũng không thể nào sạch sẽ đến như vậy đi."Tùy cô có tin hay không, dù sao cô phải bồi thường cho tôi, năm mươi vạn, tôi không chấp nhận tiền chuyển khoản.""Năm mươi vạn không có khả năng." Tần Tích móc móc trong túi, sau đó nhét vào trong ngực của anh, "Chỉ có năm mươi đồng, có được không?"Cố Mộ Nghiêm vuốt vuốt nếp nhăn trong tay, "Cô là đang đuổi ăn mày sao. Vốn có hảo tâm giảm giá cho cô, nhưng nhìn thái độ này của cô, không cần bớt nữa, giá cuối cùng một trăm vạn, không trả tôi liền kiện cô.""Anh làm từ vàng sao? Chỉ một người liền một trăm vạn.""Tôi còn đắt hơn so với vàng, biết tôi là ai không?"Tần Tích lắc lắc đầu, vừa rồi cô chỉ mơ hồ nghe được đám người kia gọi anh là Cố đại thiếu."Nhìn miệng của tôi, nghe rõ ràng, tôi gọi là Cố - Mộ - Nghiêm! Cố Mộ Nghiêm, cô biết không hả?"Tần Tích sững sờ một tý, Cố Mộ Nghiêm liền cho rằng Tần Tích bị tên anh dọa sợ, lại nghe được lời nói của cô, mặt đen tại chỗ."Không biết."Cố Mộ Nghiêm quát về phía cô, "Cô là từ sao Hỏa đến sao? Ngay cả tôi cũng không biết."Tần Tích nhún nhún vai, "Ngay cả tôi cũng không biết anh, có thể thấy được anh cũng không phải đặc biệt nổi tiếng.""Tôi không quản cô có biết hay không, tóm lại, một trăm vạn trả nhanh lên, nếu không chúng ta liền gặp mặt ở toà án." Cố Mộ Nghiêm không nói láo, tối hôm qua chính là nụ hôn đầu của anh, từ trước, anh thật sự chưa từng hôn cô gái nào, cũng không có hứng thú hôn môi với phụ nữ. Nhưng ngày hôm qua u mê hồ đồ, không kịp phòng bị liền bị Tần Tích hung hăng này tập gái khi yêu thường mơ mộng lần đầu tiên của mình sẽ cho ai, con trai cũng không ngoại lệ, cũng sẽ nghĩ tới cô gái đầu tiên hôn mình là ai, nhưng Cố Mộ Nghiêm như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là cô. Muốn vóc người không có vóc người, muốn khuôn mặt, mặt mũi trứng tròn, hơn nữa còn là một tiểu quỷ thích uống Mộ Nghiêm thật có loại tâm tình cải trắng xinh đẹp bị lợn vây quanh."Anh đã nổi tiếng như vậy, như thế nào lại thiếu một trăm vạn chứ?" Khuôn mặt nhỏ của Tần Tích tức giận đến đỏ bừng, giận trừng trừng người đàn ông trước mắt, "Hơn nữa đừng nói một trăm vạn, tôi hiện tại một vạn cũng không có, chỉ có năm mươi đồng. Cho dù anh kiện tôi lên tòa án, ta cũng vẫn không có."Người đàn ông này rõ ràng là cố ý bắt nạt cô mà.
Ba cặp đôi La Lạp - Vương Năng Năng, Hùng Tiếu Vũ - Tống Danh Thân, Nhiếp Mặc Nghi - Trần Cường thành công bước ra từ show hẹn hò. Nay mang sứ mệnh rắc đường sống qua ngày cho con dân FA điêu đứng. Bình luận Upload ảnh mới Lưu ý ảnh up dung lượng không quá 5MB Hỗ trợ các định dạng JPG, PNG, JPEG, GIF Ảnh đã upload Làm mới danh sách Quảng cáo Thô tục, phản cảm Bạo lực Đồi trụy, Khiêu dâm, 18+ Spam Kỳ thị vùng miền, giới tính Xuyên tạc, phản động Bạn có chắc chắn muốn xóa bình luận này? Bạn có chắc chắn muốn xóa bình luận của người dùng ? Chặn người dùng bình luận - Chặn người dùng bình luận trên các nội dung do bạn tạo ra - Các bình luận cũ của người dùng sẽ bị xóa sau khi chặn, việc bỏ chặn sẽ không khôi phục lại các bình luận này..
"Ai, không biết lúc nào Mộ Nghiêm mới có thể đi ra được đây." Cố Đình Dư nặng nề thở dài một cái, vốn cho là người một nhà có thể vui vẻ hòa thuận, nhưng không ngờ ngày kết hôn đó lại xảy ra thảm kịch như Thu gọi điện thoại cho Cố Mộ Nghiêm, vốn cho là anh sẽ không trở về, nhưng không ngờ anh nói sẽ trở lại ngay lập tức, Hàn Thu biết anh còn chưa có ăn cơm tối, lập tức đi đến phòng bếp làm cho anh một tô Mộ Nghiêm cơm nước xong thì lên lầu, lúc nửa đêm, Hàn Thu xuống lầu rót nước, lại nhìn thấy ánh sáng lộ qua cánh cửa khép hờ, Hàn Thu đi tới, gõ cửa, bên trong không có bất kỳ phản ứng gì, bà đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi trên sô pha, trong tay cầm vòng tay của Tần Tích đã từng đeo qua phát ra ngây ngô, đây là thứ duy nhất còn lại trong tay anh sau khi Cố Mộ Nghiêm tỉnh dậy ba năm trước, cho dù ba năm nay làm cái gì, anh vẫn mang theo người, không cho bất kì ai chạm luôn luôn nhớ dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm tỉnh lại không thấy Tần Tích, anh nổi điên đi tìm bóng dáng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, sau đó anh trầm tĩnh, an tĩnh, bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng anh dành nhiều thời gian vùi đầu vào trong công việc hơn, chỉ còn một chút mong đợi trong đôi mắt tuyệt vọng của anh, ánh sáng nho nhỏ đang gắng sức của anh, anh đang mong đợi, chờ Tần Tích trở tất cả bọn họ đều biết Tần Tích vĩnh viễn sẽ không trở về, cô đã chết rồi, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng ảo tưởng trong lòng anh, bởi vì đây là một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy anh như bây giờ, trong lòng Hàn Thu không có dễ chịu, bà tình nguyện anh phát tiết ra ngoài, làm bất cứ chuyện gì, chính là không muốn giống nhìn như là người bình thường thế này, nhưng thực tế là cái xác không hồn."Mộ Nghiêm." Hàn Thu rốt cuộc không nhịn được đi giật mình, sau đó cẩn thận thu vòng tay, thản nhiên nói "Sao mẹ còn chưa ngủ?"Sun520 – mắt Hàn Thu ướt át, bà nghĩ một lúc rồi nói rất là nghiêm túc "Mộ Nghiêm, con tỉnh lại đi, Tiểu Tích đã chết, con không cần phải như vậy, cho dù con đợi thêm mười năm hai mươi năm nữa, con bé cũng sẽ không trở về nữa đâu.""Cô ấy không có chết." Cố Mộ Nghiêm nhìn phía ngoài cửa sổ "Cô ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi."Hàn Thu nắm chặt hai tay, nghẹn ngào quát anh "Con rốt cuộc muốn lừa gạt mình bao lâu nữa đây hả, con bé chết rồi, con bé chết ở trong ngực của con, chẳng lẽ con không biết sao? Tiểu Tích chết rồi, chúng ta cũng rất buồn, nhưng cuộc sống của chúng ta còn phải tiếp tục, con biết mọi người chúng ta thấy con như bây giờ, trong lòng chúng ta có bao nhiêu đau lòng hay không? Con có từng suy nghĩ qua cảm giác của chúng ta sao?"Bà vốn cho là thời gian sẽ làm cho Mộ Nghiêm đi ra, nhưng bây giờ bà đột nhiên cảm thấy không phải như vậy, nếu như không đi chọc thủng ảo tưởng của nó, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn đắm chìm trong trong giấc mộng của mình, bà không thể để cho con trai của mình tiếp tục như vậy Mộ Nghiêm đứng dậy, giống như không nghe thấy lời nói của Hàn Thu vậy "Con muốn đi ngủ, mẹ cũng nghỉ ngơi đi." Nói xong, anh đi về phía phòng Thu rơi nước mắt, Cố Đình Dư từ ngoài cửa đi tới nắm bả vai của bà, giữa hai lông mày có khuôn mặt u sầu "Đi thôi.""Ông xã, em nên làm thế nào mới có thể làm cho Mộ Nghiêm trở nên giống như trước đây, nếu như có thể để cho Mộ Nghiêm trở về như trước đây, em nguyện ý trả bất cứ giá nào." Hàn Thu đau lòng tựa vào trong ngực Cố Đình Đình Dư không biết trả lời như thế nào, nếu ông biết có cách gì, ông đã sớm làm, mà không phải nhìn con trai mình vẫn làm kiêu ngạo sống thành như bây tuần lễ sau, lúc ăn cơm Hàn Thu nhìn thấy vị trí Cố Mộ Nghiêm trống không, hỏi Cố Đình Dư "Mộ Nghiêm đâu?""À, nó mới vừa gọi điện thoại nói nó muốn đi công tác, nó cũng sẽ không trở về sớm." Cố Đình Dư trả lời. "Đi công tác? Đi đâu công tác?" Hàn Thu thuận miệng vừa hỏi, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên Cố Đình Dư im lặng, Hàn Thu cũng ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Dư thì Sun520 – được ông nói "Luân Đôn."Tay Hàn Thu cầm đũa không để lại dấu vết run lên, Cố Đình Dư vội vàng cầm tay của bà "Bà xã, đừng nghĩ nhiều, Mộ Nghiêm chỉ vừa vặn đi đâu đó công tác mà thôi.""Ông xã, năm đó em có phải làm sai hay không, em không nên khiến Tiểu Tích đi Luân Đôn tìm Mộ Nghiêm, nếu như con bé không đi, sau tất cả đều sẽ không xảy ra, Tiểu Tích có lẽ sẽ không phải chết, Mộ Nghiêm cũng sẽ không trở thành như bây giờ."Cố Đình Dư biết đây là kết quả trong lòng của Hàn Thu ba năm nay, ông an ủi cười cười "Chuyện không liên quan đến em, không phải có đôi lời nói là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, có thể Tiểu Tích và Mộ Nghiêm là có duyên không phận, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi."**Cố Mộ Nghiêm đi đến thành phố Luân Đôn lần nữa, tiến vào trong trang viên, nơi này tất cả đều giống như ba năm trước đây, gần như là không có thay đổi chút nào, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài, trong lòng của anh có một chút mong đợi, giống như anh có thể nhìn thấy cô ở đây dưới trong phòng bếp, một tay Vạn Kiệt đang cầm cái muỗng, một tay cầm cái nắp, vụng về làm món ăn, làm cho phòng bếp giống như hai lần đại chiến vậy, anh đau lòng, tại sao phải nhường cho một đấng mày râu như anh ta nấu ăn chứ, rõ ràng có thể gọi đồ ăn mua bên ngoài, thật sự không biết lão đại nghĩ như thế nào, thật vất vả mới làm được món ăn, Vạn Kiệt mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm xuống lầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nghe anh nói "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở lại.""Lão đại, anh không ăn cơm sao?" Anh ta mất rất nhiều công sức mới làm được Mộ Nghiêm liếc mắt một cái nhìn món ăn đen sì trên bàn chẳng khác nào một tấm gỗ cháy "Cậu ăn đi."Vạn Kiệt ai oán nhìn anh, sớm biết Cố đại thiếu không ăn, anh ta cũng không phải làm việc chăm chỉ trong phòng bếp như vậy, thấy Cố Mộ Nghiêm đi nha ra cửa, anh ta vội vàng đuổi theo "Cố đại thiếu, nếu không tôi với anh cùng đi ra ngoài nhé."Một mình anh ta nhàm chán ở đây, đi ra ngoài, nói không chừng còn có thể có một bữa ăn ngon, anh ta cũng không muốn ăn đống than kia."Không cần." Anh muốn đi ra ngoài dạo một Kiệt dựa vào cánh cửa, rất là ai oán nói "Cố đại thiếu, anh sớm trở lại!" Dáng vẻ này của anh ta chỉ còn kém phất tay lụa lau nước mắt Mộ Nghiêm không để ý đến anh ta, ngồi lên xe rời đi, anh dừng xe ở ven đường, xuống xe đi mua một ly cà phê, mới vừa ngồi lên xe, điện thoại di động reo, anh mới vừa nhận, bên kia đã truyền đến tiếng gào to của Hà Diệc "Anh họ, nghe nói anh ra khỏi nhà rồi hả? Ở nơi đó, em đến tìm anh chơi nha.""Thằng nhóc đáng ghét, tôi đến vì công việc, không phải đến chơi." Người đã hơn 20 tuổi, nói chuyện còn như vậy."Cái này lại không xung đột, anh làm công việc của anh, em chơi phần em, anh không phải biết gần đây em đều sắp bị anh trai phiền chết được, ngày nào anh trai cũng buộc em đến công ty, quỷ mới biết em không cảm thấy hứng thú với những thứ đó chút nào, anh họ, anh hãy thu nhận em đi mà."Hoá ra thằng nhóc này là đến tránh nạn chỗ anh đây mà. "Không được." Cố Mộ Nghiêm từ chối một tiếng, thằng nhóc kia nhất định làm cho không khí ngột ngạt. Sun520 – Hà Diệc giận đến thiếu chút nữa nhảy lên "Anh họ, làm sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ!""Tôi như vậy đấy, cậu cũng không phải là người biết tôi lần đầu, cúp đây." Cố Mộ Nghiêm mặc kệ cậu ta, mới vừa đặt điện thoại di động xuống, nổ máy xe, từ bên cạnh chạy ra một bóng người nhỏ bé, anh nhanh chóng dừng ngay, nhướng mày, sau đó đẩy cửa xuống xe, chỗ cách xe chưa đủ một mét, một người mặc quần yếm, nhưng vẻ mặt vừa ngầu vừa đẹp cậu bé ngã trên mặt đất, đưa đến người chung quanh dừng chân vây xem, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận ầm Mộ Nghiêm lên kiểm tra trước, anh có thể khẳng định xe của anh tuyệt đối không có đụng vào cậu bé này, mới vừa ngồi chồm hổm xuống muốn ôm cậu bé đi lên, thì thấy cậu bé mở mắt, nói tiếng Trung rất nhỏ có chút non nớt "Chú phải chịu trách nhiệm với con?” Lần này, Cố Mộ Nghiêm càng thêm xác định cậu bé không có việc gì, nhưng anh không ngờ tuổi nhỏ như vậy đã học được cách giả làm người bị đụng rồi, trong mắt lập tức hứng thú "Con muốn chú chịu trách nhiệm với con như thế nào đây?” Cậu bé nói như chuyện đương nhiên "Con muốn ở nhà của chú."Cố Mộ Nghiêm nhíu mày "Ở nhà chú sao? Con không sợ chú là người xấu sao?"Cậu bé rất là thông minh nói "Chú chẳng thèm động thủ với con."Còn nhỏ tuổi lại nói như vậy? Thật đúng là một thiên tài."Tại sao con muốn ở nhà của chú? Cha mẹ của con đâu?""Ngã Ly đi ra ngoài, nhưng con lại quên mang tiền ra ngoài, cho nên tạm thời gắng gượng ở nhà của chú." Cậu đứng ở đây một giờ, lúc đó thấy không ít người Châu Á, nhưng không có một người để cho cậu đồng ý đi với người kia, cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, cậu theo bản năng chạy đến đây, có thể bởi vì mẹ là người Châu Á, cho nên cậu mặc dù từ nhỏ sống ở cái này nước ngoài, nhưng cậu lại không thích nơi này."Con bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Mộ Nghiêm thấy cậu nhiều lắm là ba tuổi."Lập tức hai tuổi rưỡi."Lời nói hai tuổi rưỡi non nớt như vậy, còn dám ra ngoài giả làm người bị đụng, thật muốn biết cha mẹ cậu giáo dục thế nào."Chú rốt cuộc có đồng ý hay không?" Trên mặt cậu bé bắt đầu không kiên nhẫn."Đi thôi." Kỳ lạ, Cố Mộ Nghiêm cũng không có bài xích với cậu bé này chút nào cả, hào phóng để cho cậu bé lường Mộ Nghiêm ôm cậu vào xe, còn kiên nhẫn nịt dây an toàn giúp cậu, đây là lần đầu tiên có hứng thú cùng tò mò đối với một người xa lạ như thế "Con tên là gì?""Tần Mộ Tây" rõ ràng chính là tên cô bé, nhưng mẹ kiên trì lấy cái tên này đặt cho cậu, thật không hiểu nổi mẹ nghĩ gì nữa, cậu đường đường một bé trai nên lấy một cái tên khí phách hùng hồn mới Mộ Tây? Vừa nghe đến chữ Tần, bỗng dưng Cố Mộ Nghiêm chấn động.
Tần Tích nhìn Tần Mộ Tây "Tại sao con đi lâu như vậy?""Nhiều người xếp hàng chứ sao nữa ạ." Tần Mộ Tây hai tay vuốt vuốt, nói láo mắt cũng không nháy một Tích hoài nghi nhìn bé "Nhưng con đi nhà vệ sinh xong sẽ trở lại từ bên kia chứ? Tại sao mới vừa rồi con từ bên này đi qua."Đầu Tần Mộ Tây đầy vạch đen, mẹ có phải quá nhạy cảm hay không đây, tại sao bé trở về cũng nhìn thấy."Nói, con có phải làm chuyện gì xấu sau lưng mẹ phải không?" Tần Tích chống tay lên Mộ Tây thật không chịu nổi ý nghĩ của mẹ giống như trinh thám "Không có, nhưng đi nhà vệ sinh trở lại thấy một người quen, con đi qua lên tiếng chào hỏi, sau đó con trở lại từ bên kia.""Người quen? Một đứa bé như con mà có thể có người quen gì ở trong quán bar hả?"Tần Mộ Tây bưng ly nước chanh trước mặt chanh uống một hớp "Mẹ, ai nói con còn nhỏ không có bạn bè chứ, ý nghĩ của mẹ không khỏi quá lạc hậu rồi, bây giờ xã hội này, ra cửa nhờ vả bạn bè, cho nên duy trì quan hệ là rất cần thiết, mẹ già đi theo cậu huấn luyện cũng nhanh trở thành người rừng rồi!" Sun520 – nhóc thúi, dám nói mẹ của con là người rừng hả." Tần Tích một tay chống trên bàn, cúi người vỗ xuống đầu của Mộ Tây sờ sờ đầu bị đánh, bất mãn nhìn Tần Tích "Mẹ, làm sao mỗi lần mẹ nói không lại con sẽ động thủ vậy chứ! Mẹ phải thay đổi tật xấu này đi.""Mẹ sẽ không thay đổi, lần sau sẽ bàn, mẹ sẽ treo ngược con lên đánh, hơn nữa còn treo lên nhiều kiểu để đánh nữa đó." Thằng nhóc thúi còn dám dạy dỗ Tần Mộ Tây đầy vạch đen, gặp phải một mẹ già như vậy, bé cũng coi như thắng.**Tần Tích phát hiện Tần Mộ Tây Việt càng ngày càng trưởng thành sớm rồi, một chút cũng không giống người bạn nhỏ thiên thần đáng yêu, quyết định đưa bé đến nhà trẻ để dạy dỗ thôi, tiếp xúc với nhiều với những bạn nhỏ đơn thuần một chút, tránh cho cả ngày một bộ dáng vẻ lão thành, mấy năm tiếp theo sẽ giống như Tiểu Lão Đầu khi Tần Mộ Tây biết tin tức này, giống như sét đánh ngang tai, lớn tiếng kháng nghị nói "Con không đi!"Gặp quỷ mới đi nhà trẻ để cho dạy dỗ, đều là một đám chảy nước mũi, đứa nhỏ ngốc mút ngón tay, bé mới không cần theo chân bọn họ cùng nhau đợi ở chung một chỗ đâu đấy."Phải đi." Tần Tích muốn cho bé cảm thụ một chút niềm vui thú của tuổi thơ, mà không phải cả ngày đều cùng tiếp xúc với đánh đánh giết giết."Con không đi!"Đáng tiếc cuối cùng người bạn nhỏ Tần Mộ Tây nói khô cả cổ họng, vẫn bị Tần Tích ném vào nhà trẻ, trước khi đi Tần Tích còn dặn dò với cô giáo "Nếu bé không nghe lời, hoặc nếu cúp cua thì gọi điện thoại cho tôi nhé."Hai tay Tần Mộ Tây ôm ngực đứng ở một bên, trên mặt không có kiên nhẫn. Sun520 – giáo Jessyca ngồi chồm hổm xuống, dùng ánh mắt hoà nhã nhìn bé "Người bạn nhỏ Tần Mộ Tây có phải hay không, cô dẫn con đi lớp học xem một chút có được hay không."Vốn là Jessyca muốn dụ dỗ bé, nhưng Tần Mộ Tây lập tức không thích lui về phía sau một bước, làm cho vẻ mặt cô giáo Jessyca có chút lúng túng, Tần Tích áy náy cười "Thật xin lỗi, đứa bé sợ người lạ.""Không sao, không sao." Jessyca đi ở phía trước "Mời tới bên này." Tần Tích lặng lẽ tựa sát vào tai của bé, nói "Con nhất định phải nghe lời, hoặc là nếu len lén chạy đi, mẹ thật sự sẽ tứcgiận, buổi chiều mẹ tới đón con."Cô biết tính tình con trai mình, nếu không nói trước, đoán chừng chân trước cô mới vừa đi, chân sau bé cũng rời đi thôi."Biết rồi." Nhìn ngoài mặt thì Tần Mộ Tây giống như cái gì cũng thờ ơ, nhưng trong lòng bé không hi vọng Tần Tích tức Mộ Tây đi đến cửa nhà trẻ cũng không nghĩ nữa bước vào đi từng bước, bên trong ríu rít nhảm vờ lờ..., nhưng dưới cái nhìn soi mói của Tần Tích, bé bắt buộc mình phải đi vào, lựa chọn một cái góc nhỏ, cách xa đám người này một giảng cảm thấy bé trai này thật xinh đẹp, mà cũng rất sạch sẽ, trong lòng lập tức lan tràn tình thương của mẹ, đặc biệt cầm một hộp màu bùn mới đặt ở trước mặt Tần Mộ Tây, ý bảo bé có thể chơi cái Tần Mộ Tây đen lại, trong ngày thường, cậu cũng dạy bé nghịch súng, hôm nay lại để cho bé chơi màu giáo thấy Tần Mộ Tây vẫn không nhúc nhích, nghĩ rằng bé xấu hổ, còn khích lệ bé không phải sợ, có thể trở thành bạn với những người bạn nhỏ này, ngay sau đó ngoắc ngoắc tay để cho mấy người bạn nhỏ tới người bạn nhỏ vây lại, vây Tần Mộ Tây vào giữa, đứa bé đều thích đồ đẹp mắt, cho nên tất cả mọi người rất muốn trở thành bạn tốt với Tần Mộ Tây, thậm chí có một người bạn nhỏ can đảm kéo tay Tần Mộ Tây nữa, bé vội vã hất ra, cô gái nhỏ sửng sốt một chút, trợ giáo cũng không nghĩ tới Tần Mộ Tây sẽ phản ứng lớn như vậy."Nhà vệ sinh ở đâu, con muốn đi nhà vệ sinh." Tần Mộ Tây từ vị trí đứng này trợ giáo mới phản ứng được vội vàng nói "Cô dẫn con đi.""Không cần, ở đâu con tự đi." Thật ra là bé muốn an tĩnh một chút, thật sự không chịu nổi âm thanh om sòm này, thật quá chói tai rồi, đừng nói một ngày, chính là một giờ bé cũng ở không thế trên người Tần Mộ Tây làm cho trợ giáo cũng kinh hãi, vội vàng chỉ một về phía "Ở bên kia."**Lúc Cố Mộ Nghiêm đang nói chuyện làm ăn với Lạp Phỉ Nhĩ, trợ lý của Lạp Phỉ Nhĩ lại áy náy ngắt lời bọn họ, sau đó nói mấy câu bên tai Lạp Phỉ Nhĩ, Lạp Phỉ Nhĩ vội vàng đứng lên, trên mặt có chút vội vàng "Cố tiên sinh, thật sự là thật xin lỗi, cô giáo của con gái tôi gọi điện thoại đến nói con gái của tôi bị chảy máu mũi đưa bệnh viện rồi, tôi thật sự lo lắng, anh xem chuyện hợp tác này chúng ta có thể bàn lại vào ngày mai hay không?"Lạp Phỉ Nhĩ giống như một người phụ nữ lớn tuổi, rất thương yêu con gái của mình, trong ngày thường chỉ cần có thời gian cũng sẽ tự mình làm bạn con gái của mình, tuyệt đối sẽ không ném cho bảo mẫu."Đương nhiên là không có vấn đề gì." Cố Mộ Nghiêm đứng dậy nhìn anh ta, một chút cũng không có mất hứng."Cám ơn, lần sau tôi sẽ bồi tội với Cố tiên sinh." Nói xong, Lạp Phỉ Nhĩ vội vã rời đi, nhưng cố tình vừa đến lầu dưới mới phát hiện bánh xe không biết bị cái đó đùa dai đâm hỏng, Lạp Phỉ Nhĩ giận đến không được, Cố Mộ Nghiêm cũng vừa khéo xuống "Lạp Phỉ Nhĩ tiên sinh, tôi vừa lúc muốn đi ngang qua bên kia, nếu không để ý, tôi đưa anh qua đó.""Vậy thì thật là thật sự cám ơn Cố tiên sinh." Lạp Phỉ Nhĩ cảm kích không thôi, đi về phía Cố Mộ Nghiêm. Tần Mộ Tây nhìn cô bé chảy một chút máu mũi lại khóc đến không thôi, hơi nhíu mày, bé gái khóc thì khóc đi, tại sao cố tình tay của bé gái còn gắt gao nắm lấy tay áo của bé HMT đây, cũng không phải là cậu đánh cô bé chảy máu mũi giáo vốn là nghĩ gỡ tay của Olga ra, nhưng Olga sẽ khóc càng lớn tiếng hơn, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ thăm dò "Mộ Tây, con có thể đi cùng Olga đến bệnh viện hay không."Những bạn nhỏ được đưa đến nơi đây, gia thế đều là phi phú tức quý, một số đều không thể chọc nổi, một số cũng không dám chậm trễ. Sun520 – Mộ Tây rất không muốn đi, nhưng Olga vừa nhìn thấy cậu không nói lời nào, thì khóc hu giáo cầu cứu nhìn Tần Mộ Tây, cuối cùng vạn bất đắc dĩ, người bạn nhỏ Tần Mộ Tây chỉ có thể chạy theo một chuyến đến bệnh viện. Đến bệnh viện, bác sĩ nói không có vấn đề gì, người bạn nhỏ thỉnh thoảng chảy máu mũi là bình thường, lúc này trợ giáo mới thở phào nhẹ nhõm "Tốt quá, cám ơn bác sĩ, Olga, không sao, chúng ta có thể đi về rồi."Olga còn thỉnh thoảng nức nở, nhưng tay thủy chung vẫn nắm lấy tay áo của Tần Mộ giáo mang theo bọn họ đi ra ngoài thì thấy Lạp Phỉ Nhĩ vội vã đi tới, Olga thấy Lạp Phỉ Nhĩ lúc này mới buông tay áo Tần Mộ Tây ra, nhào vào trong ngực cha, trên mặt biểu lộ vẻ đáng thương, cọ xát đầu trên vai của Lạp Phỉ Phỉ Nhĩ vội vàng hỏi thăm trợ giáo là chuyện gì xảy ra, trợ giáo khiến Lạp Phỉ Nhĩ không phải lo lắng, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, Lạp Phỉ Nhĩ nhìn Tần Mộ Tây đứng bên cạnh trợ giáo, tò mò hỏi thăm "Cậu bé là?""Nhóc là bạn của Olga, hôm nay mới đến trình diện, Olga sợ đến bệnh viện một mình, cho nên người bạn nhỏ Tần Mộ Tây theo Olga cùng đi." Trợ giáo cười trả lời."Hoá ra là như vậy." Lạp Phỉ Nhĩ khẽ cúi người xuống, cười nhìn cậu "Cám ơn con, người bạn nhỏ.""Không có việc gì." Vẻ mặt Tần Mộ Tây vẫn lạnh người bọn họ đi ra ngoài, Cố Mộ Nghiêm vẫn còn chưa đi, thấy Lạp Phỉ Nhĩ ôm cô gái nhỏ trong ngực, quan tâm hỏi một câu "Đứa bé không có sao chứ.""Không có việc gì."Lạp Phỉ Nhĩ nói với trong ngực cô gái nhỏ "Olga, đây là chú Cố."Olga có lẽ là đã mệt, nằm trong ngực Lạp Phỉ Nhĩ bất động, Lạp Phỉ Nhĩ nói với Cố Mộ Nghiêm "Mệt nhọc.""Vậy mau đưa bé về nghỉ ngơi đi."Lúc này trợ lý Lạp Phỉ Nhĩ lái một chiếc khác xe tới đây, Lạp Phỉ Nhĩ ôm Olga đi tới, vốn là Olga an tĩnh đột nhiên bỗng nhúc nhích, ngẩng đầu lên nhìn về phía trợ giáo nói "Mộ Tây."Tần Mộ Tây đi ra từ sau lưng trợ giáo, có chút phiền bé "Bạn mau trở về đi thôi!"Lúc này Cố Mộ Nghiêm mới phát hiện ra Tần Mộ Tây cũng ở đây, gọi cậu một tiếng "Mộ Tây."Tần Mộ Tây đi đến trước mặt Cố Mộ Nghiêm, trên mặt phiền não đổi thành vui mừng "Làm sao chú lại ở đây?""Chú theo cha Olga đến." Cố Mộ Nghiêm cười nhiên, con ngươi Tần Mộ Tây chuyển động mấy cái, quay đầu nói với trợ giáo nói "Đây là cha của con, bây giờ cha muốn dẫn con đi ra ngoài, cho nên bọn con sẽ không trở lại trường học." Như vậy mẹ cũng sẽ không phát hiện cậu tự tiện rời khỏi ban huấn luyện rồi, cậu cũng không tiếp tục đau khổ mấy giờ nữa, một công đôi giáo ngẩn người, vội vàng lễ phép chào hỏi Cố Mộ Nghiêm "Tần tiên sinh chào ngài."Cố Mộ Nghiêm nhìn về phía Tần Mộ Tây, lại nhìn thấy cậu nháy mắt với mình, trong lòng ngẩm hiểu, nói "Tôi muốn đưa Mộ Tây đi ra ngoài một chút.” "Dĩ nhiên có thể." Trợ giáo vội vàng đồng Mộ Tây vui mừng nắm lấy tay Cố Mộ Nghiêm "Cha, đi thôi."Mặc dù biết đây chỉ là diễn trò, nhưng chợt nghe bé gọi mình như vậy, trong lòng Cố Mộ Nghiêm có một vệt cảm giác khác thường, ấm áp.
vợ yêu bé nhỏ của đại thúc