Đọc truyện Oan Gia Hai Mặt online, anh hoảng hốt, khẩn trương xuống giường lao đến phía của bạn gái mình, lo lắng hỏi: "Em bị làm sao vậy? Âu thiếu gia thầm mắng ở trong lòng, hoa hồng nhỏ của anh đã không còn dễ bị dụ dỗ như lúc trước nữa rồi. Đọc từ đầu Theo dõi Thích. Cảnh báo độ tuổi: Truyện tranh [18+] Bạn Gái Hiền Dịu có thể có nội dung và hình ảnh nhạy cảm, không phù hợp với lứa tuổi của bạn. Nếu bạn dưới 18 tuổi, vui lòng chọn một truyện khác để giải trí. Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm Bạn đang xem: Top 12 truyện ngôn tình buồn nhất khiến bạn phải một fan là thiếu hụt gia của gia đình quý tộc, một fan là lịch lãm đào hoa. tuy vậy anh lại không đáp lại cảm xúc này của cô nhưng chọn cô gái khác, trớ trêu thay thiếu nữ mà anh chọn lại chính là em Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài Trần Hạo Bản Dịch Full - Chương 329- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247 Về phần Long Kim Nam , ông ta không thuộc phe nào trong ba vị thiếu gia của nhà họ Long . Họ đều nói rằng Tần Nhã là bạn gái của anh . Hôm nay anh Vay Tiền Nhanh. Tóm tắt chap 15-29phần giữa cũng chưa hẳn là phần trọng tâm, vì thế mọi người cứ yên tâm nha!!!!Trong phần giữa này thì các bạn sẽ đc biết về quá khứ của chị Diên, một người mẹ 24 tuổi có con là nhóc Bin 6 tuổi và không chồng….Đó là kết cục của 1 sự lầm lỡ. Chị Diên là 1 cô gái tài sắc vẹn toàn, nếu so sánh thì nó là “vực” kòn chị Diên là “trời”. Nhưng hồng nhan thường bạc mệnh, năm 18 tuổi, chị Diên yêu lần đầu, và sự bồng bột của tuổi mới lớn đã khiến cho mọi hoài bão ước mơ đành dang dở, sau một cuộc đi chơi xa cùng nhóm bạn, chị Diên có thai, và khi gia đình nó chuẩn bị việc đám cưới thì cha của đứa bé đã lên đường đi du học. Nỗi đau khổ, uất ức và hối hận tột độ đã khiến chị Diên thay đổi tính tình. Và cho đến bây h, đó vẫn là nỗi đau không thể nguôi ngoai mặc dù anh Vũ vẫn luôn yêu thương và muốn cưới chị Diên làm Thoại đã tuyên bố trước toàn thể học sinh rằng Di là “bạn gái chính thức” của cậu ấy. Thoại là một người rất hoàn hảo, điều đáng quý là cực kì chung tình và cực kì quan tâm Di, chỉ có tính ghen là khiến người khác hoảng sợ. Dù ngoài mặt Di không để ý đến tình cảm của Thoại nhưng trong lòng nó luôn coi thoại là một người đặc biệt nhưng chỉ là người đặc biệt thoy, chưa có biểu hiện gì cụ thể.Sau khi từ bệnh viện trở về, vì một số lý do kì cục nhưng thuyết phục, Di phải đảm đương việc chăm sóc cho Quốc Hy do sự nhờ vả kèm van nài của mẹ cậu nhóc, và nó có thêm một biệt danh mới mà chỉ có Quốc Hy là người gọi duy nhất Ylen- tên con vệt mà Hy đã từng yêu thương nhưng đã bỏ cậu ấy mà đi. Hy bắt đầu có những tình cảm “mới” với nó. Đó là một cậu nhóc cá tính, và đôi chút kì hôm, có người gửi cho nó một hộp quà với nội dung tấm thiệp cực kì sốc, đó là một lời tỏ tình với nó, và người đó kí tên là Ken. Điều này khiến Thoại giận vô cùng, và cậu ấy tìm đến lớp của Phong Ken vì chắc chắn rằng Ken không ai khác ngoài Phong 12 Tin cả Phong Ken học 12 Tin, nó đuổi theo ngăn cản nhưng không được. Nhưng khi đến lớp của Phong Ken, cả nó và thoại đều bất ngờ khi biết rằng cả lớp 12 Tin ai cũng có chữ Ken phía sau tên làm biệt danh. Và “đau” nhất chính là người tặng quà cho nó không phải là Phong Ken, mà là một người hôm sau, trong khi đang đứng đợi xe của nhà Quốc Hy đến đón vì nó phải đảm nhận việc chăm sóc Hy 2 tiếng mỗi ngày nên được đưa đi đón về, nó nhận được một tờ giấy, và đó là của người đã gửi hộp quà ngày hôm qua, người ấy hẹn nó ra cổng sau để gặp mặt. Vì tò mò, nó đã tới chỗ hẹn. Kết quả là bị bắt cóc. Lũ người bắt cóc dẫn nó đến một ngôi biệt thự lớn nằm cách xa thành phố, trong lúc bị đưa đi nó đã kịp thời nhắn tin cho Quốc Hy Quốc Hy có đưa điện thoại cho nó để tiện liên lạc bảo cậu nhóc báo cảnh sát. Khi bị đưa vào trong ngôi biệt thự, nó nhìn thấy một học sinh cùng trường với nó đang đứng chờ nó. Và sau này nó mới biết đó là Tùng- bạn thân của Phong Ken. Tùng xin lỗi vì đã tặng quà cũng như bắt nó đến đây, nhưng tất cả đều có nguyên nhân, anh ta muốn nó đợi một người nữa đến rồi sẽ kể cho nó nghe sự tình, và nó đồng ý. Không lâu sau nó nghe thấy Phong Ken đứng ngoài và đập cửa la lớn. Có lẽ Phong Ken tưởng nó bị người lạ bắt cóc thật. Và những biểu hiện của Phong khiến nó thấy vô cùng kì lạ, anh ta rất quan tâm đến nó. Khi Phong Ken biết Tùng sắp xếp mọi việc đã vô cùng tức giận, hóa ra Tùng làm tất cả để thử lòng Phong Ken, để giúp cậu ta thừa nhận tình cảm với nó, để có thể quên đi nỗi đau 2 năm về trước rằng đã bị một cô bé rất giống nó bỏ rơi Phong Ken đối xử tàn nhẫn với nó lúc ở quán bar là vì lý do này, vì nó quá giống cô bé ấy. Nhưng nỗi tức giận của cả nó và Phong trước những hành động của Tùng nhanh chóng biết mất khi cả hai biết rằng Tùng sắp phải sang Mỹ để mổ tim, và cậu ấy sẽ không bao giờ trở về được nữa, đây là việc duy nhất Tùng có thể làm để giúp cậu bạn thân trước khi lên máy bay. Một tình bạn thật cao đó Phong Ken chở nó về nhà, sau khi hiểu ra tất cả nó không còn giận Phong nữa, anh ta cũng có nỗi khổ nên mới đối xử với nó như vậy. Trời đổ mưa, và nó đã đánh mất chìa khóa nhà lẫn chìa khóa cổng, chị Diên chở nhóc Bin sang nhà ngoại nên không thể về kịp trong thời tiết xấu như thế này nhà ngoại cách nhà nó hơn 10 cây số, nó cũng không có bà con gì ở đây, không còn cách nào khác nó phải về nhà Phong Ken vì nhà anh ta còn một phòng trống dành cho khách. Trong lúc leo lên xe Phong Ken, nó bị trượt chân, và nếu không có Phong Ken níu lại kịp thời thì nó sẽ ngã nhào xuống đất. Nhưng thật không may, đúng lúc đó Quốc Hy xuất hiện và nhìn thấy tất cả, cậu nhóc đã hiểu lầm nó, tưởng rằng nó đang đùa giỡn với mình nên bỏ đi cố tìm cách giải thích cho Quốc Hy nhưng vô dụng, hình như nó đã gây tổn thương quá lớn cho cậu nhóc. Khi bị bắt cóc, nó đã làm rơi điện thoại mà Hy đưa cho. Sau một ngày làm người mẫu nghiệp dư cho một shop thời trang cái này là tình cờ, nó được trả tiền công và theo nó là đủ để mua đền lại chiếc điện thoại khác cho Quốc Hy. Nó nhờ thoại chở đi mua, cậu ấy chở nó vào một quầy điện thoại lớn, và nó đã mua được một cái ưng ý và giống với cái cũ. Nhưng điều mà nó không biết rằng số tiền mà nó mua được chiếc điện thoại này chỉ bằng 1/3 số tiền thực tế. Đó là một chi nhánh của công ty của gia đình Trần Thoại. Nó đem điện thoại đi trả Quốc Hy và bắt gặp cậu nhóc đang đứng nói chuyện với Vy Linh, nhưng cậu nhóc đã ném chiếc điện thoại đó trước mặt nó. Và lần này thì nó không thể chịu đựng được nữa. Hy đã hành động quá đáng. Nó bật khóc chạy đi, nó không có lỗi gì cả nhưng lại phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn như thế. Nhưng cũng nhờ chuyện này nó mới phát hiện ra người nó thích là Trần Thoại, nó đã quá mơ mộng ở xa xôi mà quên đi người bên cạnh, và lúc này sau khi gặp biến cố như thế nó mới hiểu ra tất cả. Và nó chọn Trần một thời gian, Quốc Hy mới hiểu hết mọi chuyện và muốn xin lỗi nó, nhưng nó không tha tiếp sau đây là lúc Quốc Hy đến nhà nó xin lỗi và bị nó đuổi về. Phần 1 Number OneBảy giờ kém năm phút… Tốc độ đạp xe 25km/h Trên đường, lúc này, có một nữ sinh mặc áo dài đang thực hiện cuộc đua ngoạn mục với thời gian... Mục tiêu còn cách 300 mét 200 mét 100 mét Và 50 mét Á á á................ Xe đạp xe máy...hôn nhau! Hiện trường một chiếc xa đạp nằm vắt vẻo trên lề, một chiếc Vespa sóng soài trên đường, một nam sinh và một nữ sinh gìa nhau mỗi người nằm một ngã. ....Cùng với hàng trăm con mắt xung quanh......... Choàng mắt tỉnh dậy, tôi nhận ra tình trạng của mình lúc này xứng đáng.... để đóng phim kinh dị . -Này em ! -Em gì mà em!!!! -Có sao không??? -Tất nhiên là có sao, sao đầy đầu đây nè !!!! . Mà anh kia! Tôi thấy anh đâu có đeo kính tức là anh không bị cận, mà đã không bị cận thì sao lại tông tôi, bộ kiếp trước tôi có thù oán gì với anh nên kiếp này anh đầu thai để trả thù phải không ? HẢAAAAAAAAAAA? Mặt mình lúc này có thể so sánh ngang với Trương Phi về...độ đỏ . -Ơ hay chưa kìa, tại em tông tôi mà! -Cái gì?!? Anh nói lại lần nữa coi, đừng thấy con gái mà bắt nạt nghe. Đừng có mơ!!!! Tông người ta còn trắng trợn nói người ta tông mình. Thật là trơ trẽn. -Này em, nói năng đàng hoàng, em hơi quá rồi đấy. -Đấy con chấy! Tôi không biết, anh đừng có chạy làng. -Thôi thôi, đứng dậy đi, em làm mọi người sợ rồi đấy, con gái mà dữ dã man . Chậc! Tôi quên mình đang ở giữa đường ~.~ Ui da, đau quá!!! Sau khi đứng dậy, tôi mới đủ bình tĩnh để nhìn lại mình....từ dưới lên trên. Á á á.......... - Em lại bị gì nữa vậy? Thất kinh à ! - Cái...cái áo dài...Hơ hơ... Cụ thể là cái tà....Nó...nó...rách đôi rồi nè . A a…. - Thôi, thôi, tôi lạy em, đừng có la nữa! - Hix, hix! Tôi không biết, anh làm sao với cái áo của tôi đây, sắp làm lễ đến nơi rồi. Trời ơi !!!!!!!!!!!! - Làm ơn nín đi, khổ quá! Mặc kệ hắn ta, tôi cứ khóc, giờ làm sao mà vào trường, suốt mười năm đi học thì đã hết chín lần tôi đi trễ vào ngày khai giảng, bây giờ chẳng lẽ, lại trễ ?!???........ Hu hu. -NÍN ĐIIIIIIIIIIIII! Tiếng hét của anh ta khiến tôi giật bắn mình, khiếp thật . -Lên xe. Tôi chở đi -Ơ hay, anh điên à? Đi đâu? -Đi thay! -Thay?!? -Thay áo khác, giờ có lên không thì bảo??? Hix, tông người ta mà còn lên giọng nữa. Thôi, đành liều, biết sao bây giờ . -Mà khoan. -Gì nữa ? -Còn cái xe đạp? -Để đó, không ai thèm lấy đâu. Có gì mất mát tôi đền. Mệt em quá . Vì hoàn cảnh cấp bách, tôi buộc lòng phải lên xe . Anh cứ đợi đó, để coi tôi xử anh ra sao, khà khà !!! Vèo ............. Gìếc xe lao xuống đường, và, để bảo vệ mình, không còn cách nào khác là phải...ôm hắn ta .!!!! -Tới rồi, xuống đi. Một căn nhà hoành tráng!!!. Chà, đụng con nhà giàu rồi. Hèn gì giọng trên trời . -Vào đi! Tôi đành phải lủi thủi đi vào. Sao mình ngu thế nhỉ? Tự nhiên theo hắn ta về đây? Mình có bị gì không nhỉ?!?.Chắc có, hồi nãy có bị đập đầu xuống đường ! Giờ mới thấy đau Woa, căn nhà đẹp quá, trang trí tuyệt vời, y như cung điện thu nhỏ vậy . - Nhìn gì nữa, theo tôi! Xì, làm như ông hoàng không bằng. Đi thì đi ! -Ôi, phòng của anh đây à? Rộng gấp ba lần phòng tôi luôn. Chà chà, tiện nghi ra phết. Hắn ta hình như không thèm để ý đến lời nói của tôi mà cứ lúi húi tìm cái gì trong tủ. Kệ ! không nghe thì thôi ~.~ -Cuối cùng cũng tìm ra. Nè, thay đi! Hắn ta đưa cho tôi, à không, đúng hơn là ném cho tôi một bộ áo dài . Không thể nhịn được rồi... - Này anh kia, vừa vừa phải phải thôi nhé. Anh tông tôi, làm rách áo tôi rồi bắt tôi đến đây và giờ đưa cho tôi bộ áo dài này coi như bồi thường cho cái hành động tội lỗi của mình. Anh quá đáng nó vừa chứ? Anh coi thường người khác đến mức đó sao? Dẹp đi! Tôi không cần .. Trả anh , tôi về. Coi như hôm nay tôi xui xẻo. Chào. Hắn ta đứng như trời trồng, ngơ ngác thấy tội, mặc xác . -Này em, định về với cái bộ dạng đó ư? Thôi, tôi xin lỗi, em thay đi. Nhìn lại mình tôi cũng thấy sự thật đúng như hắn ta nói. Làm sao bây giờ . - 7h15 rồi đó, em có thay không thì bảo? Hấy, 7h15 rồi à, không được!!!! Tôi quay ngoắt lại, giật nhanh cái áo dài trên tay hắn ta rồi chạy ngay vào nhà tắm -Ơ em, lộn rồi, đó là phòng mẹ anh! .!!! Sau hai phút bốn mươi lăm giây, tôi thay xong. -Trời , em siêu nhân à, sao thay nhanh dữ vậy? -Mặc tôi . Mà cũng công nhận mình thay nhanh thiệt , chứ ở nhà, phải mất hơn mười lăm phút tôi mới mặc xong nó, còn huy động cả nhà cài nút nữa chứ. Chắc tại hoàn cảnh !!! -Nhanh!! Đi kẻo trễ ! Chậc, quên mất .! ...Trên đường... -Này, bộ áo dài của tôi, tạm gửi nhà anh, vài bữa tôi đem bộ này qua trả rồi lấy lại nó, anh liệu hồn mà làm mất, tôi xé anh ra mắm luôn đó !!!!! -Trời, thèm vào, em cũng đừng có dại mà làm hỏng bộ áo dài đang mặc , hàng cao cấp đó em ! -Thôi đi, tôi biết anh giàu, nhưng không phải cái gì anh có cũng hơn người ta đâu! Đúng là phách lối! Hắn ta chỉ cười trừ, chắc ngượng quá đấy mà. Mệt !!! Phù, cuối cùng cũng tới trường .. Đến cổng, tôi dự định phóc xuống , nhưng không....hắn ra chạy thẳng vào cổng. -Ê ê, dừng lại, dừng lại, anh điên à ?!? Hắn ta không nói không rằng cứ chạy thẳng vào trường. Mà sao vậy cà? Có bao nhiêu người ở trường thì có bấy nhiêu con mắt đổ dồn vào tôi và anh ta. Bộ lạ lắm sao ?!? Mà khoan, sao hắn ta biết đường vào nhà xe thế nhỉ??? - Tới rồi! Xuống đi, em làm tôi xấu hổ quá! -Cái gì????? -Thôi thôi. Về lớp của em đi, tôi còn về lớp của tôi nữa . -Về lớp????????? Khoan, giờ tôi mới để ý. Hắn ta...mặc đồng phục trường tôi. -Anh...anh là học sinh trường tôi à? -Dạ! Chị hai, em học trên chị một lớp. ĐƯỢC CHƯA???. Tôi đi đây! Hắn ta bỏ đi, hoà vào dòng người đông đúc trước mặt. Haizz, đúng là xui xẻo .! Thôi, không suy nghĩ nữa .... Nhưng nói sao thì tôi vẫn đến kịp để làm lễ ... Hu raaaaa!!!!!! Công việc đầu tiên cần làm là phải đi tìm lớp của mình. Chậc! Tôi là học sinh chuyển trường, đây là ngày đầu tôi gặp lớp mình .! ... Toàn thể học sinh chú ý, tất cả tập trung theo lớp, sớm ổn định để chuẩn bị làm lễ khai giảng.... Ôi mẹ ơi, phải đi tìm thôi . -Bạn ơi cho mình hỏi lớp 11 Lý ngồi ở đâu vậy? -Hình như đầu kia bạn ạ! -Cảm ơn bạn!!! Đầu kia?!? Đầu kia là ở đâu mới được chứ ? Nói như vậy thì làm sao xác định rõ ? . Tôi cứ lăng xăng hết dãy này sang dãy khác. Trường điểm có khác, rộng dễ sợ, tìm mỏi mắt vẫn không ra. Khoan, hình như thấy rồi! Cái bảng xanh để chữ 11 Lý bên kia sân. Á à, ra rồi nhé … Như bắt được vàng, tôi vội chạy qua. Nhưng.... Trời đất, có nhầm không đó ????. Chap 8 Người mới . Nói rồi hắn ta dắt xe vào sân và đi thẳng vào nhà. Định làm gì nữa đây . Tiếng mẹ vọng ra... - Di về rồi con? Sao muộn thế! - Con chào dì! - Ai đây? - Dạ bạn con, bạn cùng bàn. - Thế à, chào con. Mẹ có vẻ thích tên này rồi, đúng là có nhan sắc có khác . Không biết hắn ta nói chuyện gì với ba mẹ mà khi ra về me cứ cười hớn hở - Con về nhé! Mai nhớ đến chở cái Di đi học dùm bác . - Dạ!!! Ôi trời ơi . Ra ngoài sân, tôi vỗ mạnh vào vai hắn - Ui da, làm cái gì vậy? đau quá! - Nè , làm thế nào mà thuyết phục được đấng phụ mẫu của tôi vậy? - Xời! Chuyện bình thường, you coi thường bạn trai quá đấy ! - Trời, thôi đi, về kẻo trễ - Tất nhiên, ngủ ngon . Hắn ta nhe răng cười rồi rồ ga chạy hút vào hẻm. thật không hiểu nỗi tên này 6h40 sáng Brừm, brừm Chắc là hắn ta tới rồi, mà sao tới sớm thế nhỉ??? - Dì Di ơi! Có anh nào tới tìm kìa!!! - Nói anh đợi dì tí xíu!!! - Không phải anh hôm qua , anh khác! - [email protected] Hả??? Tôi nuốt nguyên ngụm kem đánh răng xuống bụng . Anh khác??? Anh nào đây ??? Lật đật rửa xong cái mặt, tôi chạy vội lên nhà khách........ Omg, ai đây??? ..........Cậu em trai vô phép . Tôi luống cuống chạy lại gần hắn ta cũng may sàn nhà sáng nay mẹ chưa lau ,không thì mình...lau giùm luôn rồi . - Này! Sao tới đây?? Bộ khùng rồi hả??? - Chị đã nói dối! Chị không tìm nó cho tôi! Chậc! mình quên mất . - Chị xin lỗi! tại mấy bữa nay nhiều việc quá nên quên. - Tôi không cần biết!!!!!!!!! - Thôi mà, có gì lên trường gặp nhau rồi tính, em làm ơn về dùm, đừng có hại chị tội . Cậu nhóc nhìn tôi rõ lâu rồi cùng quay lưng nhưng vẫn không quên để lại một....lời đe dọa - Đừng nghĩ đến việc lừa tôi, không yên đâu, người lớn ai cũng đều vậy cả, toàn một lũ lừa dối.! Nó đang nói gì vậy cà??? Thấy dáng cậu ta bước ra khỏi cổng tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm . Cũng may sáng nay thằng Bin được nghỉ học nên hai mẹ con ngủ dậy muộn, nếu không để chị Diên mà thấy thì chỉ có nước chết thôi . Tối hôm qua khi tên quái vật đến nhà mình đã sợ khiếp vía, ơn trời là khi đó chị hai đi mua sách, cứ đà này tim to mà chết mất .. - Làm gì mà sửng người ra thế??? Đang nhớ tôi à???.. - Bậy! . Mà sao tới không báo trước vậy, làm người ta sợ hết hồn, quái vật có khác . - Ai nói không báo? Bấm coi inh ỏi nãy giờ, thấy you cứ thẫn ra nên mới phải chạy vô kêu nè . - Nói nhiều! đứng đó đợi đi, thay áo quần đã . - ......Trên đường....... - Hồi nãy khi vào ngõ nhà you tôi thấy thằng nhóc hôm bữa chạy xe ra, nó ở gần nhà you à??? - Không phải! nó tới tìm tôi . - Hả? Tìm you ư? To gan quá nhỉ!!! - Haizzz, không có gì hết nên không cần bận tâm - Làm sao không bận tâm được ! Thằng quỷ này, phải xử nó mới được!!! - Đang lầm bầm cái gì nữa vậy? Sao cậu hay nói một mình thế, không cho người ta nghe với +;+ - À à, không có gì, đang ...đang hát .. - Hát hoài!= Từ khi được hotboy “gìếu cố” thì tôi cũng đồng thời nhận được sự “gìếu cố” của muôn vàn người khác cụ thể là mấy bạn nữ một cách bất đắc dĩ .. Lại thêm vụ chở đi đón về này nữa.... khó sống, đúng là khó sống . Đang len lõi trên hành lang, bất chợt tôi va vào một người, mà hình như người ta cố ý va tôi a kìa. Ngẩng đầu lên .....tá hỏa....cô bạn lớp Văn mà Nam nói đây mà . - Này! Mày từ đâu đến mà dám vượt mặt tụi này hả? Dám đụng vào hotboy của khối nữa chứ! Gan cũng to gớm! - Bạn đang nói cái gì thế??? - Coi bộ mày bị thiểu năng rồi! Tao nói là mày đừng có sớ rớ gì đến Trần Thoại nữa nghe rõ chưa??????? Hạng công chúa cóc nhưng mày thì đừng bày đặt ba cái trò cưa kéo như vậy! Bỏ mộng sớm đi con! - Bạn hơi quá rồi đấy! Bạn là cái gì của Thoại mà nói kiểu đó! Tôi làm bạn với ai thì đó là quyền tôi, không nhờ bạn quan tâm. Thật là vô lý! tôi nóng rồi đây - Cái con này! Mày ghê nhỉ? - Trời đất! còn định tát tôi nữa à??? Vừa lúc cánh tay của cô bạn lớp Văn đưa lên thì bỗng một cánh tay khác nắm chặt lấy...và cản lại Phù! May ....nhưng không phải may cho tôi mà là ....may cho cô bạn lớp Văn, nếu không thì cái sự điệu đàng của cô ta sẽ bị vặt vẹo ngay lập tức, tôi mà nóng thì cô ta chắc chắn khó sống . - Này! Làm cái gì mà bạo lực thế??? giọng nói này, sao nghe quen quá !!! - Woa, đẹp trai quá! Ai vậy ta? chắc là học sinh mới chuyển trường!!! . Xin đính chính đó không phải là lời của tôi nói mà là của các bạn nữ xung quanh . Mà sao cái mặt này....cái mặt này..... Ồ không!!! Không thể tin được !!!! Chap 9 Thành viên mới . - Trời đất ! Lại là nam nữa à? tưởng nữ chứ , mừng hụt . - Tiếng mấy bạn nam bàn trên xì xào....tội nghiệp... Cô chủ nhiệm vẫn mỉm cười im lặng...chà chà...cô cũng ghê thật .. - Nào, em muốn ngồi ở đâu?? Không do dự, Senil chỉ ngay vào chỗ ngồi còn trống trước mặt tôi . - Em muốn ngồi chỗ đó, thưa cô! .. - À à, cạnh bạn Minh Nam à? Được thôi .. Vừa về chỗ ngồi, ngay lập tức Senil quay xuống phía tôi, mỉm cười rồi nói - Đó! Bất ngờ tôi dành cho Di đó, thấy thế nào? Từ nay tôi sẽ được cạnh Di rồi. My love!!!.. Và kèm theo một hành động không nên làm lúc này, nhất là trước mặt Trần Thoại ....đó là hôn vào môi tôi .. haizz, sống ở Mỹ mà, việc này cũng coi như bình thường vả lại truớc khi qua Mỹ thì tên này cũng hành động như thế này rồi .. Nhưng tình hình lúc này thì... Rầm!! tiếng đập bàn của Thoại *-* Coi bộ nguy rồi đây.... Này ! Thằng kia...ai cho mày dám ...mày dám...hôn bạn gái tao hả??? Số mày tới rồi !!! Senil vẫn bình thản, ngước lên nhìn Thoại rồi quay xuống hỏi tôi - Bạn trai thật à? - Điên [email protected] tất nhiên là không phải rồi ! – tôi nhăn mặt - Thế thì được rồi ! – nói đoạn Senil quay lên, chẳng thèm nhìn tên quái vật khiến cho máu trong người hắn cứ gọi là “tuôn trào” lên não . - Tên này! Mày...mày... Tôi cảm nhận rõ mồn một độ giận của tên này qua sự run quá tần suất của giọng nói, cũng phải thôi, cứ ai đụng vào tôi là y như rằng lốt thú của hắn hiện hình .. Được thương kiểu này coi bộ cũng khổ lắm chứ chẳng sướng sung gì . Thế rồi...Thoại túm nhanh cổ áo Senil lôi lên ., nguy rồi, hai tên kì quặc mà đánh lộn chắc kì quặc hung. Không được không được... Tôi hét lớn - Dừng tay coi ! Thoại trừng mắt nhìn tôi - You dám bảo vệ nó trước mặt tôi ư? Không phải tôi đã cảnh cáo you rồi sao? You chỉ được có tôi, không được nghĩ đến bất kì thằng nào khác! Tôi không bao giờ để yên đâu!!!!!!!!! - Trời ơi! Bình tĩnh cho tôi nhờ! Mà Senil, sao cậu cứ bình chân như vại thế hả? sao không nói gì? muốn bị sưng mặt bầm mắt mới hả sao? Senil vẫn cứ cười. . Cũng phải thôi...không có ai có thể bì với Senil về...độ lì . Chap 10 Lại những bất ngờ . Thật buồn cười! có thôi không thì bảo!!!!!!!!! - tiếng cô chủ nhiệm vang lên khiến tất cả trở về im lặng... - Các em kì cục thật ! có vô tư thì cũng vô tư nó vừa thôi, làm sao mà không thể nhận ra được nhỉ? - Ơ......... Ai cũng ơ hết, trừ tôi và Senil . - Ơ hơ gì nữa! thật không ngờ các em lại tệ đến thế ! còn Trần Thoại, em có biết hành động của em đáng bị liệt vào danh sách những hành động xấu hổ nhất mọi thời đại không? Em đang bắt nạt một bạn nữ đó!!!!!! - HẢ?????????? ai cũng hả hết...trừ tôi và Senil - Ông anh, giờ có thể buông áo tôi ra rồi chứ! Nhanh như chớp, tên quái vật thả Senil ra, mặt vẫn thộn ra như kẻ khùng, chắc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đây, tội nghiệp . Riêng cô bạn Việt kiều của tôi thì lại cuời khúch khích. - Chẳng lẽ, chẳng lẽ ...bạn đây con gái? - Trần Thoại thốt ra với vẻ bàng hoàng khó tả. - Chính xác là thế ! - tôi dõng dạc tuyên bố - Bạn của tôi, Senil là một XX chính hiệu. Sao? giờ đã thông chưa? Cả lớp ồ lên một tiếng rõ to . Tên Senil này thật là ...đi đâu cũng đem lại sự hoảng loạn cho người ta cả . Không hiểu sao bây giờ tên quái vật cùng bàn cứ thẫn thờ ngơ ngáo như bị mất hồn. Cái mặt hắn...ôi cái mặt hắn như vừa bị nướng xong í ...Buồn cười quá, buồn cười quá đi mất ...HA HA... Không thể nhịn được tôi phá lên cười rõ to . mỗi khi tôi cười là người đối diện luôn cảm thấy bản thân họ đang làm một điều gì đó ngu ngốc lắm ...mình đúng là ác mà . Thình lình...hắn ta bỏ đi o_0 chắc cu cậu xấu hổ quá đấy mà Các bạn cũng bất ngờ phải không? Senil là con gái nhưng luôn bị nhầm là con trai. Nguyên nhân chính cũng là vì cô nàng cực kì giống con trai và thích làm con trai từ nhỏ . Từ khi có tóc đến giờ chưa bao giờ Senil để nó được dài...quá cổ . Mà sự thật thì Senil đẹp trai thật .! Có lẽ ông trời nhầm lẫn chỗ nào nên mới cho nó giới tính nữ chứ nhìn từ trên xuống dưới không kể từ ...ngoài vào trong . Senil y hệt một boy chính hiệu. Ngay cả cách đi đứng và ăn nói cũng đặc sệt mùi nam nhi .. Do vậy cũng không thể trách nó khi đã cướp đi trái tim của biết bao cô gái hot còn hơn con trai và tôi ...luôn bị hiểu nhầm là bạn gái của Senil trong suốt thời gian 2 đứa học chung . Nhìn nó bây giờ kìa..vẫn còn cười được, chắc cô nàng vui lắm đây vì quậy là sở trường mà Haizz, nhưng cái tên Nguyễn Băng thì có vấn đề, không biết có phải vì tên nó như thế nên Senil mới sống lạnh lùng , nó hầu như không có bạn, cũng không hiểu sao Senil chỉ thân mật và tươi cười với mỗi mình tôi, còn mấy bạn nữ khác, nó coi như...sạn không thèm quan tâm để mắt .. Sao tôi quen toàn những người kì cục không vậy nè ??? . - Này Di ! - Hử??? giờ thì nó mới dừng cười được . - Bạn cùng bàn với Di vui thật đó ..! - Thôi . đừng chọc hắn ta nữa, tội nghiệp lắm . - Sao ? bộ thương người ta rồi à? Không được với tôi đâu đó! - ??? - Bộ Di không biết sao, tôi về đây để lôi Di ra khỏi vòng tay của những thằng khác, chứ để một mình tôi không yên tâm . - ., cậu kì quá !!! - Chứ sao ? Tôi yêu Di nhiều như thế, chẳng lẽ Di không biết? Chậc .! Cái giọng này mà ai bảo là của con gái chứ! Ngay cả tôi nhiều lúc còn nhầm nó là con trai nữa mà . Bởi vậy phải luôn kìm lòng tự nhủ hắn là con gái hoài, không thì chỉ có nuớc chết thiệt với những lời lẽ “ chết người” này mất . - Thôi nghe! Không đùa đâu nghe! - Hơ ! ai đùa chứ!!! . ! - Di ơi! Có người tìm cậu kìa ! - tiếng cậu Nam từ ngoài cửa vọng vào - Ai thế nhỉ??? Tôi quay lưng nhìn ra … không thể như thế được! PHẦN 6 HẸN... .....tin nổi không ta, ông anh phá hoại ...+.= Khi bữa bị tát rồi giờ lại muốn được “ăn” tiếp sao ??? Tôi hùng dũng bước ra cửa . - Anh tới lớp tôi có việc gì ? mà cũng còn gì để mà gọi là việc nhỉ? - Chào em! Hôm nay tới để xin lỗi với lại...trả cho em bộ áo dài .. ! - chậc , còn cười được nữa à ? mặt dày gớm ! Tôi không thèm nhìn hắn lấy một cái mà giật nguyên cái áo mà hắn đang cầm trên tay, phán một câu xanh rờn rồi quay lưng vào lớp - Cám ơn ! Chào ! Kiếp sau ...à không kiếp sau sau sau nữa gặp lại .! - Không cần phải kiếp sau hay sau nữa đâu em ạ !!! Đột ngột cánh tay tôi bị níu lại và giật mạnh ..... Ôi trời ơi, chỉ suýt tí nữa thôi là tôi ôm hắn ta luôn rồi .. Lần này thì không thể nhịn được nữa ..... miệng tôi chuẩn bị lên dây cót để...**** hắn ta một trận thì ngay lập tức bị bịt chặt bởi...cái bàn tay của hắn khiến tôi cứ à ừ ậm ự mãi . - Thôi mà, tôi xin em, sự giận dữ của em khiến tôi phát sợ lên được. Bình tĩnh một tí coi nào! Có gì tôi và em xuống dưới kia nói chuyện chứ tình hình này thì.... Hắn ta tỏ vẻ ái ngại rồi ra hiệu cho tôi nhìn xung quanh. Và sự thật thì có đến hàng trăm con mắt đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện kì cục và bất đắc dĩ này . Thế là tôi phải theo hắn xuống dưới . Senil chạy lại níu tay tôi hỏi lớn - Di ! đi đâu thế ??? - Àh không , không có gì đâu .., mình xuống đây có tí việc ấy mà , xong mình lên liền .. Tôi nhe răng cười để xoa dịu máu khùng đang lên của cô bạn Việt kiều ...thật không biết khi nào mình mới hết khổ đây ??? . Chương 1Phần 1 Number OneBảy giờ kém năm phút… Tốc độ đạp xe 25km/h Trên đường, lúc này, có một nữ sinh mặc áo dài đang thực hiện cuộc đua ngoạn mục với thời gian... Mục tiêu còn cách 300 mét 200 mét 100 mét Và 50 mét Á á á................ Xe đạp xe máy...hôn nhau! Hiện trường một chiếc xa đạp nằm vắt vẻo trên lề, một chiếc Vespa sóng soài trên đường, một nam sinh và một nữ sinh gìa nhau mỗi người nằm một ngã. ....Cùng với hàng trăm con mắt xung quanh......... Choàng mắt tỉnh dậy, tôi nhận ra tình trạng của mình lúc này xứng đáng.... để đóng phim kinh dị . -Này em ! -Em gì mà em!!!! -Có sao không??? -Tất nhiên là có sao, sao đầy đầu đây nè !!!! . Mà anh kia! Tôi thấy anh đâu có đeo kính tức là anh không bị cận, mà đã không bị cận thì sao lại tông tôi, bộ kiếp trước tôi có thù oán gì với anh nên kiếp này anh đầu thai để trả thù phải không ? HẢAAAAAAAAAAA? Mặt mình lúc này có thể so sánh ngang với Trương Phi về...độ đỏ . -Ơ hay chưa kìa, tại em tông tôi mà! -Cái gì?!? Anh nói lại lần nữa coi, đừng thấy con gái mà bắt nạt nghe. Đừng có mơ!!!! Tông người ta còn trắng trợn nói người ta tông mình. Thật là trơ trẽn. -Này em, nói năng đàng hoàng, em hơi quá rồi đấy. -Đấy con chấy! Tôi không biết, anh đừng có chạy làng. -Thôi thôi, đứng dậy đi, em làm mọi người sợ rồi đấy, con gái mà dữ dã man . Chậc! Tôi quên mình đang ở giữa đường ~.~ Ui da, đau quá!!! Sau khi đứng dậy, tôi mới đủ bình tĩnh để nhìn lại mình....từ dưới lên trên. Á á á.......... - Em lại bị gì nữa vậy? Thất kinh à ! - Cái...cái áo dài...Hơ hơ... Cụ thể là cái tà....Nó...nó...rách đôi rồi nè . A a…. - Thôi, thôi, tôi lạy em, đừng có la nữa! - Hix, hix! Tôi không biết, anh làm sao với cái áo của tôi đây, sắp làm lễ đến nơi rồi. Trời ơi !!!!!!!!!!!! - Làm ơn nín đi, khổ quá! Mặc kệ hắn ta, tôi cứ khóc, giờ làm sao mà vào trường, suốt mười năm đi học thì đã hết chín lần tôi đi trễ vào ngày khai giảng, bây giờ chẳng lẽ, lại trễ ?!???........ Hu hu. -NÍN ĐIIIIIIIIIIIII! Tiếng hét của anh ta khiến tôi giật bắn mình, khiếp thật . -Lên xe. Tôi chở đi -Ơ hay, anh điên à? Đi đâu? -Đi thay! -Thay?!? -Thay áo khác, giờ có lên không thì bảo??? Hix, tông người ta mà còn lên giọng nữa. Thôi, đành liều, biết sao bây giờ . -Mà khoan. -Gì nữa ? -Còn cái xe đạp? -Để đó, không ai thèm lấy đâu. Có gì mất mát tôi đền. Mệt em quá . Vì hoàn cảnh cấp bách, tôi buộc lòng phải lên xe . Anh cứ đợi đó, để coi tôi xử anh ra sao, khà khà !!! Vèo ............. Gìếc xe lao xuống đường, và, để bảo vệ mình, không còn cách nào khác là phải...ôm hắn ta .!!!! -Tới rồi, xuống đi. Một căn nhà hoành tráng!!!. Chà, đụng con nhà giàu rồi. Hèn gì giọng trên trời . -Vào đi! Tôi đành phải lủi thủi đi vào. Sao mình ngu thế nhỉ? Tự nhiên theo hắn ta về đây? Mình có bị gì không nhỉ?!?.Chắc có, hồi nãy có bị đập đầu xuống đường ! Giờ mới thấy đau Woa, căn nhà đẹp quá, trang trí tuyệt vời, y như cung điện thu nhỏ vậy . - Nhìn gì nữa, theo tôi! Xì, làm như ông hoàng không bằng. Đi thì đi ! -Ôi, phòng của anh đây à? Rộng gấp ba lần phòng tôi luôn. Chà chà, tiện nghi ra phết. Hắn ta hình như không thèm để ý đến lời nói của tôi mà cứ lúi húi tìm cái gì trong tủ. Kệ ! không nghe thì thôi ~.~ -Cuối cùng cũng tìm ra. Nè, thay đi! Hắn ta đưa cho tôi, à không, đúng hơn là ném cho tôi một bộ áo dài . Không thể nhịn được rồi... - Này anh kia, vừa vừa phải phải thôi nhé. Anh tông tôi, làm rách áo tôi rồi bắt tôi đến đây và giờ đưa cho tôi bộ áo dài này coi như bồi thường cho cái hành động tội lỗi của mình. Anh quá đáng nó vừa chứ? Anh coi thường người khác đến mức đó sao? Dẹp đi! Tôi không cần .. Trả anh , tôi về. Coi như hôm nay tôi xui xẻo. Chào. Hắn ta đứng như trời trồng, ngơ ngác thấy tội, mặc xác . -Này em, định về với cái bộ dạng đó ư? Thôi, tôi xin lỗi, em thay đi. Nhìn lại mình tôi cũng thấy sự thật đúng như hắn ta nói. Làm sao bây giờ . - 7h15 rồi đó, em có thay không thì bảo? Hấy, 7h15 rồi à, không được!!!! Tôi quay ngoắt lại, giật nhanh cái áo dài trên tay hắn ta rồi chạy ngay vào nhà tắm -Ơ em, lộn rồi, đó là phòng mẹ anh! .!!! Sau hai phút bốn mươi lăm giây, tôi thay xong. -Trời , em siêu nhân à, sao thay nhanh dữ vậy? -Mặc tôi . Mà cũng công nhận mình thay nhanh thiệt , chứ ở nhà, phải mất hơn mười lăm phút tôi mới mặc xong nó, còn huy động cả nhà cài nút nữa chứ. Chắc tại hoàn cảnh !!! -Nhanh!! Đi kẻo trễ ! Chậc, quên mất .! ...Trên đường... -Này, bộ áo dài của tôi, tạm gửi nhà anh, vài bữa tôi đem bộ này qua trả rồi lấy lại nó, anh liệu hồn mà làm mất, tôi xé anh ra mắm luôn đó !!!!! -Trời, thèm vào, em cũng đừng có dại mà làm hỏng bộ áo dài đang mặc , hàng cao cấp đó em ! -Thôi đi, tôi biết anh giàu, nhưng không phải cái gì anh có cũng hơn người ta đâu! Đúng là phách lối! Hắn ta chỉ cười trừ, chắc ngượng quá đấy mà. Mệt !!! Phù, cuối cùng cũng tới trường .. Đến cổng, tôi dự định phóc xuống , nhưng không....hắn ra chạy thẳng vào cổng. -Ê ê, dừng lại, dừng lại, anh điên à ?!? Hắn ta không nói không rằng cứ chạy thẳng vào trường. Mà sao vậy cà? Có bao nhiêu người ở trường thì có bấy nhiêu con mắt đổ dồn vào tôi và anh ta. Bộ lạ lắm sao ?!? Mà khoan, sao hắn ta biết đường vào nhà xe thế nhỉ??? - Tới rồi! Xuống đi, em làm tôi xấu hổ quá! -Cái gì????? -Thôi thôi. Về lớp của em đi, tôi còn về lớp của tôi nữa . -Về lớp????????? Khoan, giờ tôi mới để ý. Hắn ta...mặc đồng phục trường tôi. -Anh...anh là học sinh trường tôi à? -Dạ! Chị hai, em học trên chị một lớp. ĐƯỢC CHƯA???. Tôi đi đây! Hắn ta bỏ đi, hoà vào dòng người đông đúc trước mặt. Haizz, đúng là xui xẻo .! Thôi, không suy nghĩ nữa .... Nhưng nói sao thì tôi vẫn đến kịp để làm lễ ... Hu raaaaa!!!!!! Công việc đầu tiên cần làm là phải đi tìm lớp của mình. Chậc! Tôi là học sinh chuyển trường, đây là ngày đầu tôi gặp lớp mình .! ... Toàn thể học sinh chú ý, tất cả tập trung theo lớp, sớm ổn định để chuẩn bị làm lễ khai giảng.... Ôi mẹ ơi, phải đi tìm thôi . -Bạn ơi cho mình hỏi lớp 11 Lý ngồi ở đâu vậy? -Hình như đầu kia bạn ạ! -Cảm ơn bạn!!! Đầu kia?!? Đầu kia là ở đâu mới được chứ ? Nói như vậy thì làm sao xác định rõ ? . Tôi cứ lăng xăng hết dãy này sang dãy khác. Trường điểm có khác, rộng dễ sợ, tìm mỏi mắt vẫn không ra. Khoan, hình như thấy rồi! Cái bảng xanh để chữ 11 Lý bên kia sân. Á à, ra rồi nhé … Như bắt được vàng, tôi vội chạy qua. Nhưng.... Trời đất, có nhầm không đó ????. Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...

truyện bạn gái của thiếu gia